Chương 5:
Giản Ninh dở khóc dở cười.
Trước kia anh thường xem ba mẹ dỗ con ngủ trên Douyin, rất lâu sau bọn trẻ vẫn còn tỉnh táo, Giản Ninh cảm thấy, bây giờ mình đã gặp phải vấn đề này.
Anh dùng tay đỡ đầu, “Dữu Dữu, sao còn chưa ngủ? Không mệt ư?”
Giản Dữu lắc đầu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt to của Giản Dữu càng đẹp hơn.
Giản Ninh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé.
Anh cũng nhìn thấy khóe mắt của bé vì buồn ngủ mà đỏ lên.
Giản Ninh sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Dữu, nhỏ giọng hỏi, “Dữu Dữu, nói cho ba biết, vì sao không ngủ được?”
“Dạ?”
“Nói cho ba, được chứ?”
Giản Dữu nháy mắt mấy cái, dường như có hơi do dự, sau đó nắm lấy một ngón tay của Giản Ninh, nhỏ giọng hỏi, “Ba, ngày mai ba còn ở đây không?”
Giọng sữa của Giản Dữu vừa dứt, trong lòng Giản Ninh giống như bị một thứ đâm vào nhói lên một cái, khó chịu đến lợi hại.
Anh cúi người, dán sát vào khuôn mặt nhỏ của Giản Dữu, dịu dàng nhìn bé thề thốt, “Dữu Dữu, ba sẽ luôn ở đây, sau này vẫn luôn chăm sóc bé con, ba thề.”
Cảm giác rất lạ.
Nhìn thấy bé con đau lòng, Giản Ninh cảm thấy mình cũng rất khó chịu, giống như thật sự có cùng một dòng máu.
"Ba!" Khóe mắt Giản Dữu ươn ướt, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Cả ngày bé con không khóc không ồn, như cái đuôi nhỏ, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Giản Ninh, để Giản Ninh cảm thấy, bé con thành thục không giống trẻ con 3 tuổi.
Mà giờ phút này, một giọt nước của bé rơi xuống.
Tim Giản Ninh đau chết.
Nghe được đáp án, Giản Dữu duỗi tay nhỏ ra, lớn mật ôm lấy cánh tay Giản Ninh, dùng khuôn mặt nhỏ dán sát vào.
Mềm mềm mại mại, ướt sũng.
"Dữu Dữu? Cục cưng." Giản Ninh tranh thủ thời gian ngồi xuống, đem Giản Dữu ôm vào trong ngực, “Dữu Dữu, không khóc, nhé?”
Giản Dữu là đứa nhỏ hướng nội, chỉ ôm chặt Giản Ninh, đem mặt chôn vào trong ngực Giản Ninh, rất sợ một giây sau Giản Ninh sẽ biến mất.
Trong lòng Giản Ninh ngũ vị tạp trần.
Anh ôm Giản Dữu, nhỏ giọng an ủi bé, lại phát hiện nước mắt bé con càng ngày càng nhiều.
Cho đến khi, Giản Dữu ngủ thiếp đi trong lòng ngực Giản Ninh.
Giản Ninh ôm bé một lúc, mới cẩn thận đem bé đặt trên gối đầu nhỏ.
Mắt của bé con vì khóc mà đã sưng lên hết.
Giản Ninh sờ lên khóe mắt Giản Dữu, cúi đầu hôn một cái.
Đứa nhỏ ngoan như vậy, sau này sẽ là của anh.
Nguyên chủ không biết quý trọng xéo đi, anh đến nâng niu.
Đứa nhỏ ngủ thiếp đi, Giản Ninh lục tung, đem thẻ căn cước với tài sản khác của nguyên chủ tìm ra.
Phòng ở dùng tiền đặt cọc mua.
Tài sản cố định.
Nguyên chủ lại có phòng, Giản Ninh sợ ngây người, anh lên mạng tra xét giá cả chung chung của cái tiểu khu này, hay lắm, giá chung chung cũng 17 vạn, khu vực tốt.
Đột nhiên có một loại cảm giác phát tài.
Giản Ninh chờ mong dùng điện thoại chứng nhận đăng nhập thẻ ngân hàng của nguyên chủ.
Hầy, vui mừng quá sớm, thẻ ngân hàng có 3 tấm, mỗi tấm đều là 0.
Trong điện thoại cũng không có tiền lẻ.
Giản Ninh sợ ngây người, cuối cùng đây là giàu có hay là nghèo khó đây.
Cho nên, trước mắt chỉ có, tấm thẻ tín dụng kia có thể quét.
Nhưng mà, thẻ tín dụng kia không phải của nguyên chủ, là của một người ba khác của bé con, Cố Diệc Đình.
Nhưng mà, Cố Diệc Đình cũng không biết sự tồn tại của bé con.
Lúc ấy, Cố Diệc Đình cho Giản Ninh một tấm thẻ để đền bù, đoán chừng là tấm thẻ trong tay mình.
Đúng là đồ khốn, không muốn đem đứa nhỏ giao cho Cố Diệc Đình, lại đối xử với đứa nhỏ không tốt đẹp gì, lại một hai phải sinh ra.
Giản Ninh thở dài.
Dựa theo tình hình kinh tế hiện giờ của anh, ngoại trừ sử dụng tấm thẻ này, không còn cách nào khác.
Giản Ninh cầm thẻ suy nghĩ một lúc.
Dù sao cũng là một người ba khác của đứa nhỏ, tiêu một ít tiền của hắn, cũng không sao, nhỉ.
Huống chi, phần lớn đều dùng cho đứa nhỏ, anh chỉ là tiện thể.
Mà lại, nếu như Cố Diệc Đình lại tìm đến, nếu như hắn là người tốt, để đứa nhỏ nhận nhau với Cố Diệc Đình cũng được, dù sao nếu có thêm một người ba nữa đến yêu thương đứa nhỏ cũng tốt.
Giản Ninh an ủi chính mình, một lần nữa đem thẻ tín dụng để vào trong ví.
Tạm thời cần dùng gấp một ít.
Cảm ơn ba Giản Dữu - Cố Diệc Đình.
Cảm ơn cảm ơn!
Giản Ninh cất ví tiền, nằm xuống bên cạnh đứa nhỏ.
Nhưng mà, anh cũng nên cân nhắc, một nam thanh niên mang theo bé con, phải làm kiểu gì mới tìm được việc kiếm tiền nuôi mình và bé con đây.
Nguyên chủ là diễn viên nhỏ không nóng không lạnh, bởi vì thầm mến ảnh đế Chung Hạo, đi theo Chung Hạo bước vào giới giải trí, không ngờ Chung Hạo chỉ coi anh ta là tấm mộc, bị các minh tinh thầm mến Chung Hạo - ghen ghét nguyên chủ nhằm vào, nhưng xưa nay Chung Hạo chưa từng ra mặt thay nguyên chủ.
Cũng do nguyên chủ ngốc, cảm thấy mình chắc chắn có thể cảm hóa Chung Hạo.
Anh ta vốn muốn bỏ thuốc Chung Hạo, gạo nấu thành cơm, không ngờ lại phát sinh quan hệ ngoài ý muốn với Cố Diệc Đình, có Giản Dữu.
Đàn ông sinh con quá mức kinh thế hãi tục, bác sĩ căn bản không dám tùy tiện nạo thai, nguyên chủ bị ép sinh hạ Giản Dữu, lại cảm thấy là do Giản Dữu, Chung Hạo mới đối xử với anh ta như vậy, trong lòng oán hận đứa nhỏ, đối xử với đứa nhỏ càng thêm không tốt.
Đứa nhỏ hoàn toàn vô tội.
Sự ngu ngốc của Chung Hạo với nguyên chủ mới là nguồn gốc của mọi tội ác.
Giản Ninh ôm chặt bé con, cân nhắc kế tiếp nên làm gì.
Lại làm nghề cũ của nguyên chủ? Hay là thay một công việc khác?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có làm lại nghề cũ, mới là cách kiếm tiền nhanh nhất.
Còn không phải chỉ làm diễn viên thôi ư?
Giản Ninh dũng cảm lên, không sợ khó khăn.
Tệ nhất, vẫn còn thẻ tín dụng của kẻ coi tiền như rác - Cố Diệc Đình.
Không hoảng không vội, vấn đề không lớn.
Giản Ninh yên tâm đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau.
Giản Dữu mở to mắt.
Bé giống như thường ngày, lặng lẽ đứng lên, chuẩn bị bò xuống giường đến phòng vệ sinh đột nhiên phát hiện trên người mình còn mặc áo ngủ mềm mềm mại mại hình vịt nhỏ.
Sau đó, Giản Dữu lại nhìn thấy ba nằm cạnh mình.
Ánh mắt mơ mơ màng màng của Giản Dữu chậm rãi tỉnh táo.
Bé ngủ chung với ba.
Bé ngủ ở phòng ba.
Ba còn mua đồ ngủ mới và đồ chơi cho bé.
Giản Dữu còn nhớ rõ hôm qua ba dịu dàng ra sao, cẩn thận từng chút lại lớn mật, giống như một con chó nhỏ đến cọ, lén cọ xát vào mặt Giản Ninh, sau đó cực kỳ thỏa mãn rút về.
Bé nghiêng cái đầu nhỏ, không biết ba hôm nay có còn là ba của ngày hôm qua không.
Nghĩ một lúc lâu, lại duỗi tay nhỏ ra, sờ lên khuôn mặt mềm mại của Giản Ninh, sau đó thỏa mãn cười trộm.
“Dữu Dữu cười gì vậy, vui đến thế?”
Giọng ba chợt vang lên.
Giản Dữu ngẩng đầu, phát hiện Giản Ninh ý cười dào dạt nhìn bé.
Giản Dữu mở to mắt, nhìn về phía Giản Ninh, dường như đang quan sát xem anh có phải là ba của ngày hôm qua không.
Giản Ninh đưa tay, nhéo nhéo khuôn mặt của bé, cười gọi, “Dữu Dữu!”
“Ba!”
Giản Dữu thấy ba không thay đổi, lập tức thả lỏng.
Bé vui vẻ ngồi trên giường, lấy đôi tay nhỏ che mặt, nhẹ nhàng gọi lại, “Ba!”
"Dữu Dữu, lại đây." Giản Ninh vẫy tay, “Đến, đến bên người ba.”
Ánh mắt Giản Dữu sáng lên, vui vẻ xê dịch pp, đến cọ, nhỏ giọng gọi: “Ba.”
Giản Ninh dùng trán cọ vào mặt Giản Dữu, khích lệ nói: “Dữu Dữu giỏi quá, tự mình dậy sớm.”
Nhìn con trai ngoan ngoãn trước mắt, trái tim Giản Ninh mềm nhũn.
Không uổng công anh cố ý chuẩn bị đồng hồ báo thức, dậy sớm, cố ý để sáng hôm sau đứa nhỏ vừa tỉnh dậy đã thấy mình.
Bé con vừa ôm vừa cọ, quá chữa lành.
Giản Ninh mở cờ trong bụng, ôm lấy bé con, hung hăng hít một hơi.
Hai mắt Giản Dữu mở to, tay nhỏ che mặt của mình, đột nhiên nhớ ra mình phải xuỵt xuỵt, giọng sữa cất lên: “Ba, con muốn đi vệ sinh.”
Giản Ninh cười đáp: “Được, ba ôm con đi.”
Giản Dữu có hơi do dự, vui vẻ giang hai cánh tay, “Cảm ơn ba!”
Giản Ninh ôm lấy bé con, mang dép, ôm bé đi vào phòng vệ sinh, nửa ngày, lại đi đến, buông bé con xuống, đi vào phòng vệ sinh một mình.
Giản Dữu ngoan ngoãn ngồi trên giường, chờ ba ra.
Đợi một lúc, leo đến tủ đầu giường, cầm con vịt nhỏ, lại ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ.
Giản Ninh từ phòng vệ sinh ra, nhanh chóng thu hoạch được một tiểu bánh bao mềm mại.
Giản Ninh đem đứa nhỏ giơ lên cao cao, “Dữu Dữu, bữa sáng ăn gì? Ba cho con ăn cháo ngô có được không? Lại hấp hai cái bánh bao nhỏ.”
Giản Dữu ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ cần là ba nấu, đều ngon.
Giản Ninh đi nấu cơm, Giản Dữu vẫn như cũ y như cái đuôi nhỏ đi theo sau Giản Ninh, gan so với hôm qua còn lớn hơn, kề bên người Giản Ninh.
Rất nhanh Giản Ninh đã nấu xong bữa sáng, bưng đến mặt bàn.
Ghế ngồi trẻ em hôm qua mua đã đến, Giản Ninh đem bé con ôm lên ghế, đeo yếm nhỏ hình vịt lên, toàn thân bé con vàng óng, nhìn phá lệ vui tươi.
Giản Ninh không nhịn được, nhéo nhéo khuôn mặt bé con.
Anh nhất định phải đem đứa nhỏ nuôi đến mức trắng trắng mập mập.
Giản Ninh nhìn bát nhỏ của bé con 3 tuổi, cho Giản Dữu một bát cháo ngô, lại cầm hai cái bánh bao nhỏ, đặt trên bàn nhỏ của bé, phần còn lại gói cho mình.
Hai người bắt đầu động.
Giản Dữu rất ngoan, lúc ăn cơm vẫn luôn yên lặng, đem bánh bao nhỏ và cháo ăn hết, lại cầm bát nhỏ lên, ăn hết số vụn ngô còn dính trong bát.
Giản Ninh vừa ngẩng đầu, đã thấy khuôn mặt bé con bị toàn bộ bát nhỏ che phủ.
Giản Ninh không khỏi bật cười.
Bé con ăn đến sạch sẽ, buông bát xuống, tự mình vỗ vỗ tay nhỏ, nhỏ giọng nói: “Ba, Dữu Dữu ăn xong rồi.”
"Oa, Dữu Dữu giỏi quá, còn ăn xong trước ba." Giản Ninh vỗ tay khen ngợi Giản Dữu, rất nhanh đã đem mấy ngụm cháo còn lại ăn xong.
Đứa nhỏ không biết Giản Ninh đang cố ý chờ mình, vui vẻ vỗ tay, nhỏ giọng nói: “Ba giỏi nhất!”
"Ha ha ha!" Thật là một đứa bé đáng yêu, Giản Ninh đem bé con từ trên ghế xách lên, đặt trên mặt đất, “Dữu Dữu tự mình đi rửa tay tay.”
Cậu nhóc so với con của người khác ngoan hơn nhiều, ăn cơm gần như không làm rơi vãi, ăn xong tự mình chạy đến phòng vệ sinh rửa tay lau mặt.
Giản Dữu rửa tay tay xong, cầm vịt nhỏ trên giường, chạy nhanh đến phòng bếp tìm ba.
Bé chỉ muốn cùng ba dính chặt vào nhau.
Có báu vật nhỏ dính người như vậy, Giản Ninh đương nhiên rất thích rồi.
Anh rửa bát đĩa xong, liền ôm bé con, ngồi trên ghế sofa chơi.
Bé con ngoan ngoãn ngồi trong ngực Giản Ninh, trong tay ôm chú vịt nhỏ của mình, một mình chơi đến vui vẻ.
Giản Ninh cầm điện thoại, tựa cằm vào đầu đứa nhỏ, có ý muốn nhìn trộm vòng bạn bè của nguyên chủ.
Nhìn một vòng, vậy mà không tìm được một người bạn.
Quan hệ xã giao của nguyên chủ, thật đáng sợ.
Được thôi.
Không sao, vẫn ổn, còn một đứa nhóc, bé con nhân loại có thể chữa lành tất cả.
Giản Ninh đặt điện thoại xuống, ôm lấy Giản Dữu, vừa cười vừa nói, “Dữu Dữu, ba kể cho con một ít truyện nhé.”
"Vâng ạ." Cậu nhóc ngẩng đầu, mặt mũi đều là sùng bái nhìn về phía Giản Ninh, chờ mong truyện mà anh sắp kể.
Trong nháy mắt áp lực trong lòng của Giản Ninh càng tăng.
Kể truyện cho bạn nhỏ, anh cũng là lần đầu tiên.
Kí ức trong đầu Giản Ninh chạy một vòng, rất nhanh tìm đến truyện mà mình quen thuộc nhất: “Dữu Dữu, ba kể cho con truyện Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung nhé?”
“Tôn Ngộ Không là ai vậy ba?”
"Tôn Ngộ Không là......" Giản Ninh ôm lấy Giản Dữu, hỏi, “Trước kia Dữu Dữu chưa từng nghe qua Tôn Ngộ Không à?”
Giản Dữu lắc đầu.
"Được, ba kể cho con, " Giản Ninh dịu dàng kể, “Tôn Ngộ Không là một tảng đá biến thành khỉ, nó rất giỏi, là đại vương của Hoa Quả Sơn......”
Giản Ninh chậm rãi kể câu chuyện về Tôn Ngộ Không, Giản Dữu mở to mắt, ngoan ngoãn nghe, nghe đến nỗi kích động, kinh ngạc bóp vịt nhỏ, phát ra một tiếng "Dát——" .
Trong đôi mắt to, đối với Giản Ninh đều là sùng bái, cũng tò mò về Tôn Ngộ Không.
Quá đáng yêu.
Giản Ninh cúi đầu, áp đôi má của mình vào đôi má mềm mại của bé, không biết là do tuổi còn quá nhỏ mang theo mùi sữa thơm, hay là tối qua trước khi đi ngủ uống sữa bò, Giản Ninh cảm thấy con trai của anh thơm ngào ngạt.
Kể hết truyện, đôi mắt bé con càng mở to hơn, “Ba, vậy Tôn Ngộ Không ở trong lò luyện đan có thể bị thiêu chết không?”
“Trong lò luyện đan thật sự có lửa lớn sao?”
“Có phải Tôn Ngộ Không rất đau không.”
Giản Ninh: “...”
*
Đôi lời của editor:
1, Thật ra trong chương này không có câu "mở cờ trong bụng" mà câu gốc là "心花怒放 - tâm hoa nộ phóng" mà người Việt mình quen dùng câu mở cờ trong bụng hơn, nghĩa của 2 câu cũng tương đương nên mình xin phép thay câu. Nếu mọi người không thích có thể kêu mình sửa lại.
2, Dạo này mình khá bận nên không ra được thường xuyên, mong mọi người thông cảm.