Chương 4:

Giản Ninh không đùa bé nữa.

Hai ba con ăn thức ăn của mình, rất nhanh đã ăn xong.

Giản Dữu ăn mì xong, bưng bát nhỏ lên, đem tất cả nước canh uống sạch, mới buông bát đũa xuống.

Cái bát nhỏ và đôi đũa nhỏ màu lam vừa mới mua, trên chiếc đũa còn có một bé cá voi màu lam.

Giản Dữu yêu thích không nỡ buông tay.

Giản Ninh đi rửa bát, Giản Dữu vẫn như cái đuôi nhỏ đi theo Giản Ninh, ngáp không ngừng, đuôi mắt phiếm hồng.

Vừa dọn dẹp xong, đồ Giản Ninh mua vừa hay lần lượt được đưa đến.

Anh mở cửa, để nhân viên chuyển phát đi vào.

Giản Dữu hoảng sợ núp sau đùi Giản Ninh, Giản Ninh xoa cái đầu nhỏ của bé, để mặc bé trốn.

Cánh tay nhỏ của Giản Dữu ôm đùi Giản Ninh thật chặt, giấu khuôn mặt nhỏ đi, lại không chịu được tò mò dùng đôi mắt to lén nhìn đối phương, thu được ý cười thân thiện từ nhân viên chuyển phát rồi cúi đầu cúi đầu xuống.

Sau khi nhân viên chuyển phát ra khỏi cửa, Giản Dữu đứng cạnh ghế sofa, mắt không thèm chớp nhìn chăm chú chiếc xe hơi nhỏ màu đỏ.

Giản Ninh hỏi: “Thích không?”

Giản Dữu nhỏ giọng thưa, ánh mắt sáng lóng lánh: “Thích!”

Giản Ninh tìm điều khiển từ xa, gắn pin, để xe hơi nhỏ chạy thử trên mặt đất.

Giản Dữu lén nhìn ba, bàn tay nhỏ nắm chặt, mặt mũi đầy ngạc nhiên.

Giản Ninh lại hỏi: “Dữu Dữu, muốn ngồi xe xe chơi không?”

Giản Dữu ngước đôi mắt to, thận trọng hỏi: “Có thể ạ?”

"Đương nhiên có thể, vốn mua cho Dữu Dữu mà." Giản Ninh đứng dậy, bế Giản Dữu lên, Giản Dữu vô thức duỗi tay nhỏ ra ôm lấy cổ Giản Ninh.

“Ba!”

Giản Ninh đem Giản Dữu đặt vào trong xe.

Giản Dữu ngoan ngoãn ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn về phía Giản Ninh.

Giống hệt một bé cún con.

Giản Ninh tiếp tục chỉ đạo: “Dữu Dữu, nắm lấy tay lái, ba mang con ngồi xe xe.”

Giản Dữu mở to mắt, hai cái tay nhỏ nắm chắc tay lái, có hơi sợ hãi, nhưng vẻ mặt lại có chờ mong và kích động.

Giản Ninh hỏi: “Dữu Dữu, chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi!”

“Được, chúng ta xuất phát!”

Giản Ninh đè nút khởi động xuống, kèm theo một tiếng "Bíp——" , đèn xe hơi nhỏ sáng lên, sau đó, Giản Ninh khống chế xe hơi nhỏ, chậm rãi khởi động, xoay một vòng quanh nhà.

Có rất nhiều thứ chất đống trên mặt đất, ô tô nhỏ đi nghiêng lệch vặn vẹo, giống như đang chạy trong mê cung.

Giản Dữu giật mình, nhẹ nhàng kêu một tiếng, sau đó kinh ngạc phát hiện xe xe lại kéo mình chạy, cười vui vẻ.

“Ba!”

Rõ ràng tâm trạng của Giản Dữu trở nên vui vẻ hơn.

Hai ba con chơi một lúc, Giản Ninh để xe xe dừng lại, Giản Dữu chủ động duỗi hai tay ra, để Giản Ninh bế bé.

Giản Ninh nhấc bé lên cao, “Dữu Dữu, thích không?”

"Thích", Giản Dữu vui vẻ nói, tay nhỏ của bé ôm lấy cổ Giản Ninh, y như động vật nhỏ cọ xát: “Cảm ơn ba!”

Hai ba con chơi một lúc, Giản Dữu đối với Giản Ninh rõ ràng càng thêm thân cận.

Giản Ninh đem phòng nhỏ trước đó của Giản Dữu dọn dẹp, đem quần áo với vỏ chăn cũ giặt sạch, cái bát cũng được cất vào ngăn tủ, đem giường nhỏ đẩy vào góc, thoáng chốc căn phòng trở nên trống trải.

Giản Dữu lấy can đảm, đi theo sau Giản Ninh, ngồi xổm xuống, đem mấy món đồ chơi nhỏ số lượng không nhiều nhặt lên, ôm vào trong ngực.

Bé thật sự rất thích mấy món đồ chơi này.

“Ba, đừng mang đồ chơi giấu đi được không?”

Giản Ninh quay đầu, nhìn về phía bé con.

Trông bé rất đáng thương, trong ngực ôm hai con búp bê nhỏ cũ nát, một cái máy xúc đất mất bánh xe nhỏ, còn có một nhánh cây nhỏ, một cái mâm nhỏ làm từ nhựa plastic.

Đây đều là thứ gì?

Chẳng lẽ là thứ nguyên chủ tùy tiện nhặt từ trong thùng rác mang về cho bé?

Giản Ninh định chuẩn bị mở miệng, bé con đã đem "phế phẩm" trong ngực ôm chặt hơn, hoảng sợ lui về phía sau một bước.

Bé nên nghe lời ba mới đúng, nhưng bé nghĩ mình cần giải cứu đồ chơi mà mình yêu quý.

Giản Ninh thở dài.

Bé con giống như một bé nhím nhỏ, chỉ cần anh hơi lộ ra chút xíu cảm xúc, bé sẽ nhanh chóng đem mình co tròn, giấu đi.

Lại nói, những món đồ chơi nhỏ nhìn như rách rách rưới rưới, nhưng cũng là người bạn lớn lên với đứa bé, là thứ thân cận với bé con nhất.

Giản Ninh nói: “Đương nhiên có thể.”

“Dữu Dữu có thể đặt đồ chơi vào hộp nhỏ trong phòng khách trước, ôm vào trong ngực mỏi lắm.”

“Con yên tâm, đồ của Dữu Dữu, chưa có sự cho phép của Dữu Dữu, ba sẽ không ném.”

Ánh mắt Giản Dữu từ sợ hãi tủi thân bắt đầu chuyển thành vui vẻ, trong đôi mắt to rơi xuống tinh tú, “Cảm ơn ba!”

Bé nhanh chóng dùng đôi chân ngắn ngủi bé xíu của mình chạy đến cạnh hộp, ngồi xổm xuống, nghiêm túc tạo dáng cho người bạn nhỏ của mình, bỏ vào.

Bên trong đều là đồ chơi vừa mới mua hôm nay.

Ba mua rất nhiều đồ chơi.

Xe hơi nhỏ, máy bay nhỏ, Peppa, khỉ nhỏ, máy thổi bong bóng, vịt vàng, ếch xanh nhỏ, và một đống thứ khác.

Giản Dữu vui vẻ che cái miệng nhỏ cười cười, thấy ba không chú ý đến mình, trộm phủi cái tay, nghiêm túc đem từng món đồ chơi dựa theo ý nghĩ của mình dọn xong, sau đó cầm vịt nhỏ đi theo ba.

Giản Ninh nhìn Giản Dữu lo sợ đi theo mình, liền cố ý sai bé làm một ít chuyện nhỏ, ví dụ như, rót cho anh cốc nước, đưa một ít khăn lau, cầm một cái ghế đẩu làm từ nhựa plastic.

Giản Dữu như một cái động cơ nhỏ được sạc đầy pin, càng bận bịu càng vui vẻ.

Rất nhanh, phòng ngủ nhỏ dơ dáy bẩn thỉu rực rỡ hẳn lên, sàn nhà lộ ra màu xanh biếc ban đầu, Giản Ninh mở cửa sổ ra, phơi trong vài ngày để căn phòng trở nên khô ráo.

Hai ba con cùng nhau mang đồ chơi Giản Dữu vào.

Sau này, đây là phòng đồ chơi tạm thời của bé.

Sau đó, hai ba con lại mang toàn bộ quần áo mới đến phòng ngủ Giản Ninh.

Đôi mắt Giản Dữu lóe sáng như tinh tú nhìn ba đem bộ đồ nhỏ của bé dọn đến phòng ngủ chính, muốn hỏi ba thử có phải chuyển nhầm rồi không.

Giản Ninh đem toàn bộ quần áo lóe mù mắt của nguyên chủ lấy ra, ném lên giường.

Nguyên chủ đối xử với con trai không tốt, đối với mình lại tốt không được, ròng rã một loạt ngăn tủ, toàn treo quần áo của mình, nhìn qua từng bộ cũng không rẻ, còn khó nhìn, một bộ Giản Ninh cũng chướng mắt.

Anh nghĩ, quay đầu tra giá cả những bộ quần áo này, nếu chấp nhận được thì treo nó ở Xianyu, nếu không, thì coi như quần áo cũ thu về toàn bộ là được. (Nhức nhức cái đầu)

Giản Ninh không bỏ xuống ngay mà chia ngăn tủ thành hai phần, đầu tiên đem quần áo mình treo ở một bên, lại đem từng bộ từng bộ quần áo của bé con đẩy sang một bên khác.

Giản Ninh thấy bé con ngơ ngác, nói, “Dữu Dữu, sau này con ngủ tạm với ba có được không?”

“Chờ bọn mình tìm được phòng ở mới, ba chuẩn bị cho con một căn phòng trẻ em lớn hơn.”

"Ba!" Giản Dữu bất ngờ, đôi mắt to xinh đẹp ngốc ngốc nhìn chằm chằm Giản Ninh nửa ngày, mới lấy can đảm, thả vịt nhỏ trong tay ra, đi về phía trước hai bước, cẩn thận nắm chặt ống quần Giản Ninh, ngẩng đầu, “Cảm ơn ba!”

"Dữu Dữu" Giản Ninh đưa tay, ôm lấy đứa nhỏ, “Vậy Dữu Dữu có muốn thử cảm giác ngủ chung với ba không?”

"Muốn!" Giọng nói nho nhỏ siêu nghiêm túc.

“Vui vẻ chứ?”

"Vui vẻ!" Giọng nói cất cao một xíu.

Giản Ninh ôm chặt Giản Dữu, dùng mặt mình cọ vào khuôn mặt nhỏ của đối phương, khẽ nói, “Ba cũng rất vui, Dữu Dữu chịu ngủ chung với ba.”

Giản Ninh đem dép lê nhỏ của Giản Dữu cởi ra, ném qua một bên, đem Giản Dữu đặt lên giường, “Nào, Dữu Dữu, cùng ba dọn đồ trước, có được không?”

Giản Dữu ngồi trên giường, ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt lóe sáng ánh sao.

Đáng yêu muốn chết.

Giản Ninh che ngực.

Hôm nay mua rất nhiều quần áo cho bé con, Giản Ninh mở từng bộ ra, để Giản Dữu chọn cái thích nhất, treo lên, bộ khác đặt chồng ở trong ngăn kéo nhỏ.

Đối với cửa hàng này Giản Ninh tán thưởng không thôi.

Mấy cái tất nhỏ trông quá đáng yêu.

Bên trên đôi tất nhỏ màu vàng thêu vịt nhỏ đáng yêu, đôi tất màu xanh lá thêu khủng long nhỏ, đôi tất màu trắng thêu người tuyết nhỏ... Giản Ninh đem đôi tất Snoopy màu lam xỏ vào jiojio nhỏ của Giản Dữu.

Jiojio nhỏ màu lam nhanh chóng đung đưa trên không trung, ngước mắt nhìn về phía Giản Ninh.

"Thích không?" Giản Ninh hỏi.

"Thích!" Giản Dữu rất vui, khóe mắt cong cong, so với lúc trưa trông hoạt bát hơn, hai tay ôm lấy jiojio nhỏ của mình.

Đứa nhỏ ngốc, một ít thiện ý đã có thể mua chuộc.

Một bên Giản Ninh dọn dẹp, một bên nhìn đứa nhỏ ngáp không ngớt, khóe mắt đỏ lên, “Nào Dữu Dữu, ba dẫn con đi tắm trước rồi mới ngủ.”

Giản Dữu ôm bàn chân nhỏ, lắc đầu, cố chấp nói: “Chờ ba!”

Được.

Giản Ninh cảm thấy đây không phải là vấn đề gì lớn, anh nhìn đứa nhỏ nói, “Vậy thì con phải ngoan, cẩn thận đừng để ngã xuống giường, nếu buồn ngủ thì trực tiếp nằm xuống ngủ, đợi lát nữa ba dọn dẹp xong sẽ gọi con.”

Giản Dữu dùng sức gật đầu.

Không cần ngủ ngủ, ngủ rồi ba đi mất thì làm sao đây?

Dữu Dữu còn muốn chăm sóc ba.

Giản Ninh cầm quần áo sạch cất đi, để lại một bộ áo ngủ vịt nhỏ, chuẩn bị để tối còn thay đồ cho bé.

Anh vừa quay đầu lại, đứa nhỏ giống như một bé vịt nhỏ, bàn tay nhỏ ôm lấy hai chân ba, lung la lung lay, ngã trái ngã phải, cố gắng mở to mắt.

Giản Ninh không nhịn được, đưa tay chọt nhẹ một cái, Giản Dữu lập tức ngã xuống gối bên phải, ngơ ngác nháy mắt mấy cái.

Giản Ninh không nhịn được cười ra tiếng.

"Ba!" Đôi mắt Giản Dữu ướt sũng nhìn Giản Ninh, ánh mắt tủi hờn u oán.

Giản Ninh xoa bóp khuôn mặt nhỏ của bé, “Heo con nhỏ đứng dậy, rửa mặt một chút, rồi đi ngủ.”

Giản Dữu chậm rãi đứng lên, ngồi ở trên giường dụi mắt.

Giản Ninh xuống giường, đi tìm bàn chải đánh răng hôm nay mua cho bé, bóp một ít kem đánh răng, đứng ở cửa gọi, “Dữu Dữu, mau đến đánh răng.”

Giản Dữu nháy mắt mấy cái, bĩu môi trèo xuống giường, xỏ dép vào, chạy về phía Giản Ninh, vươn tay nhận lấy bàn chải đánh răng: “Cảm ơn ba!”

"Cẩn thận một tí!" Giản Ninh phát hiện đôi chân nhỏ của bé không với đến, thế là anh lấy ra một chiếc ghế đẩu, bế bé lên đặt bé xuống ghế.

Hai ba con tụ cùng một chỗ đánh răng.

Giản Dữu ùng ục ùng ục nhổ bong bóng, vui vẻ gọi: “Ba!”

Đứa nhỏ rất ít nói, lúc vui vẻ, sẽ chỉ cười ngây ngô, nhỏ giọng gọi một tiếng ba.

Đánh răng xong, Giản Ninh tắm sơ qua cho bé, sau đó ôm đứa nhỏ thơm ngào ngạt đặt lên giường, đắp kín chăn nhỏ.

Giản Dữu ngoan ngoãn nằm ở trong chăn, còn không dám tin, đêm nay mình thật sự có thể ngủ chung với ba.

Hai móng vuốt nhỏ của bé nắm chắc chăn nhỏ, nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi, “Ba, con thật sự có thể ngủ ở đây ư?”

"Đương nhiên có thể." Giản Ninh nằm xuống bên cạnh bé, đưa tay ôm lấy bé con, “Ba ngủ cùng Dữu Dữu.”

Giản Dữu khẽ gật đầu.

Giản Ninh tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ lờ mờ ở đầu giường.

Giản Dữu ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nửa ngày, Giản Ninh ngẫm nghĩ xem đứa nhỏ đã ngủ chưa, chậm rãi buông Giản Dữu ra, đứng dậy, chuẩn bị bật đèn.

Sau đó, chỉ thấy Giản Dữu mở to mắt, sợ hãi nhìn anh.

Giản Ninh: “...”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Vẫn như cũ cầu lưu trữ, cầu bình luận.

Editor: Một năm rồi mà trình của t vẫn như quanque.

Chú thích:

•小jiojio là một thuật ngữ trên Internet ở Trung Quốc có nghĩa là "đôi chân nhỏ đáng yêu"—— "jio" là từ đồng âm của "chân". Bắt chước em bé mới học nói, sau đó cách phát âm của chúng được dùng để hình dung đôi chân nhỏ đáng yêu của nhóm động vật nhỏ hoặc em bé.

•Xianyu: Nền tảng mua sắm TQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play