Ngoài cửa tửu lầu thường có ăn mày đến xin nước trà và cơm thừa canh cặn, ông ấy thấy nhiều quen rồi. Tiểu nhị bước qua hỏi thăm, Trình Loan Loan xem sơ thực đơn, giá mì xấp xỉ giá của xe mì ngoài đường - cũng 10 văn tiền/chén.
Nếu là vào hai tháng trước, một chén mì chỉ khoảng 6 văn tiền thôi. Mùa màng thất bát, giá lương thực tăng, tất cả mọi thứ có liên quan đến đồ ăn đều leo thang theo, nhưng tiền lương thì không. Chẳng hạn tiền công khuân vác ở ngoài bến tàu, hai tháng trước có thể kiếm được 30 - 50 văn tiền/ngày, những ngày hạn hán thế này, ngoài đồng không có chuyện làm nên mấy người đàn ông trong thôn đều ra làm khuân vác dẫn đến tiền công bị giảm. Quần quật một ngày chỉ được 20 văn tiền, ăn 2 bát mì là hết sạch. Đương nhiên, mấy người khuân vác đó sao nỡ ăn mì bún đắt đỏ cơ chứ.
Trình Loan Loan gọi 5 bát mì nước lèo khiến tiểu nhị khá bất ngờ, không ngờ người ăn mặc rách rưới như vậy mà dám bỏ ra hơn 50 văn tiền để ăn mì nước. Tiểu nhị đi báo phòng bếp làm mì, lúc này lại có thêm một đoàn khách nữa bước vào sảnh lớn. Cả người quần là áo lượt, đích thân chưởng quầy bước tới tiếp đãi rồi dẫn người đi lên phòng ở lầu hai. Sau khi ra khỏi phòng, chưởng quầy đứng ở cửa dặn dò:
- Vịt bát bảo, gà thập cẩm, ngũ bảo, đầu sư tử kho… thêm một bầu rượu.
Hễ chưởng quầy gọi tên một món ăn là Trình Loan Loan lại một lần nuốt nước miếng. Cô tính sơ sơ, bàn thức ăn này ít nhất là 3 lượng bạc. Cô còn quá nghèo, không dám gọi mấy món ăn đắt tiền như vậy. Sắp tới vẫn phải ra sức kiếm tiền, tranh thủ một ngày nào đó muốn ăn gì thì ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT