Hồi tưởng lại Tạ Kim Tịch không khỏi toàn thân rét run, vừa nãy có lẽ anh đã đối diện với con quỷ vài phút.

Nếu như không phải Lâm Văn bỗng nhiên gọi anh, có lẽ anh đã giống như Trịnh Quỳnh Phương chết mà không hiểu vì sao lại chết.

“Cho cậu, uống chút trà nóng đi.” Đoán chừng Lý Hưng Sinh thấy sắc mặt anh không đúng, cầm một ly trà nóng đưa cho anh.

Tạ Kim Tịch nói cảm ơn rồi nhận lấy.

Anh nhớ lại bố cục của nhà vệ sinh khi Trịnh Quỳnh Phương chết, hình như đối diện xác Trịnh Quỳnh Phương, phía trên chậu rửa tay… Cũng có cửa sổ.

Trong lời kể của Lâm Văn, Lâm Văn còn đề cập đến đầu người treo trên tường biệt thự bên cạnh, sau đó cô phát hiện ra đầu của Trịnh Quỳnh Phương cũng treo trên đầu vòi hoa sen.

Cửa sổ… Biệt thự bên cạnh…

Còn có bóng người Thường Hạo Tồn đã nói, Giang Lưu nói là có người đi theo sau bọn họ…

Cộng với bóng dáng ma quái dưới gốc cây mà anh nhìn thấy qua cửa sổ...

Tạ Kim Tịch suy đoán rằng thực sự có một con quỷ, một ác linh đang lang thang bên ngoài biệt thự và đang muốn giết những người trong biệt thự.

Nhưng hiện tại có một vấn đề xuất hiện, người đã từng thấy bóng quỷ có anh và Thường Hạo Tồn, nếu Trịnh Quỳnh Phương trước khi chết cũng nhìn thấy bóng quỷ bên biệt thự đối diện thông qua cửa sổ, vậy đã có ba người nhìn thấy bóng quỷ, vì sao chỉ có một mình Trịnh Quỳnh Phương chết?

Hoặc là, bóng quỷ đó giết người cần phải tuân thủ quy tắc nào đó sao?

“Anh Triệu, quỷ giết người, có thể bị hạn chế, hoặc cần tuân theo quy tắc nào đó không?” Tạ Kim Tịch chỉ có thể hỏi Triệu Cảnh Thước.

Triệu Cảnh Thước gật đầu một cái, nói rằng: “Tất nhiên, nói dễ hiểu như thế này. Tuy mục đích ‘Ngài’ kéo chúng ta vào các mảnh thế giới vẫn chưa được nói rõ, nhưng những người có thâm niên cũng có những suy đoán tương đối chính xác."

“‘Ngài’ muốn chúng ta vật lộn để tìm đường sống, muốn nhìn thấy chúng ta tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng. Cho nên ‘Ngài’ sẽ hạn chế quỷ quái, đặt ra những giới hạn hoặc là quy tắc.”

“Giống chúng ta bây giờ đây, kiểu yêu cầu nhiệm vụ sống đến thời gian quy định trong mỗi thế giới mảnh vỡ, thường thì gần đến thời gian quy định kết thúc, những hạn chế đối với ma quỷ quái vật dần dần yếu đi, và chúng sẽ càng trở nên nguy hiểm và đáng sợ hơn."

Vậy là đúng rồi, nếu không thì không thể nào giải thích được việc này.

Nếu có quỷ thật, rõ ràng quỷ có thể đại khai sát giới, thoải mái giết chết tất cả bọn họ, tại sao còn phải làm nhiều trò như vậy.

“Thế thì tổng kết ra quy tắc giết người của quỷ, hay nắm rõ những hạn chế mà nó gặp phải cũng rất là quan trọng.” Tạ Kim Tịch nói.

Tạ Kim Tịch sắp xếp lại suy nghĩ, kể lại đơn giản chuyện anh vừa trải qua ở nhà bếp, kết luận lại rằng: “Bên ngoài biệt thự chắc chắn có một con quỷ đang quanh quẩn. Một trong những điều kiện để nó giết là phải nhìn thấy nó, nhưng chỉ nhìn thấy nó thôi thì chưa đáp ứng được điều kiện này, còn có điều kiện khác nữa. Chỉ khi nào điều kiện còn lại cũng được đáp ứng thì nó mới giết người được.”

“Quả nhiên… Quả nhiên!” Nghe xong, Giang Lưu càng nghĩ càng sợ hãi, quả nhiên có quỷ ở bên ngoài, “Con quỷ đó có vào được biệt thự không? Vào được không? Nó mà vào được thì làm sao ngăn chặn nổi?

Nhìn thấy quỷ thỏa mãn một trong những điều kiện để bị giết, nếu con quỷ đó vào được biệt thự, vậy thì dứt khoát đừng mở mắt, bởi vì nó luôn có thể xuất hiện ở mọi chỗ bị con người nhìn thấy.

“Cậu động não suy nghĩ chút xíu có được không hả!” Thường Hạo Tồn cáu kỉnh nói: “Nếu nó vào được thì hôm nay cậu còn sống không? Còn ngồi đây nói chuyện được hả?”

Quả thực vậy, Tạ Kim Tịch cho rằng con quỷ đó không vào được biệt thự này, chỉ có khi đi ra ngoài hoặc là nhìn ra ngoài bằng cửa sổ mới có thể thấy nó.

Nhưng vấn đề là Triệu Cảnh Thước cho rằng càng lùi về thời gian thì những hạn chế đối với quỷ cũng sẽ yếu dần.

Hiện tại nó không thể vào biệt thự, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không thể.

Bây giờ đã là buổi chiều của ngày thứ hai, bọn họ còn phải ở lại căn biệt thự này đến 0 giờ tối mai.

Hơn nữa, ngay từ đầu khi tiến vào thế giới mảnh vỡ, Tạ Kim Tịch rất để ý trong thông tin có một đoạn nói rằng…

 [Tuy nhiên, họ dần dần phát hiện ra rằng dường như họ đã nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy.]

Có lẽ đoạn văn này là đang nhắc nhở bọn họ không được “nhìn”, nhưng cái gọi là "thứ họ không nên nhìn thấy" này thực sự chỉ ám chỉ bóng dáng ma quái lảng vảng bên ngoài biệt thự thôi sao?

Ngoài chuyện đó ra… Vì sao vừa rồi Lâm Văn lại xuất hiện ở cửa bếp.

Nỗi sợ hãi mà anh cảm thấy lúc nhìn thấy Lâm Văn ở cửa bếp thậm chí còn lớn hơn nhiều so với nỗi sợ hãi khi anh nhận ra cái bóng đó có gì đó không ổn.

Sau khi bước vào thế giới phân mảnh này, họ đều hành động cùng nhau, chưa từng có ai hành động một mình.

Mà hôm qua Lâm Văn mới tận mắt chứng kiến hiện trường tử vong của Trịnh Quỳnh Phương, còn khẳng định ban đêm nghe thấy tiếng lê lết, sao dám một mình đi ra cửa bếp.

May là sau đó Triệu Cảnh Thước lên tiếng, có lẽ là Triệu Cảnh Thước lập nhóm với Lâm Văn đến tìm bọn anh.

Nhưng vẫn không thể hiểu nổi, Lâm Văn từ sáng thức dậy đã rơi vào trạng thái tự kỷ, không chịu giao tiếp với người khác, cả người cũng rất ngơ ngẩn, sao có thể chủ động đi tìm bọn anh được. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Còn nữa, coi như Triệu Cảnh Thước thấy bọn anh đi lâu quá, muốn kêu người đi tìm anh và Lý Hưng Sinh, thì Thường Hạo Tồn và Giang Lưu đều ở đó, cũng không có khả năng chọn kêu Lâm Văn…

Tạ Kim Tịch càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, nhấp một ngụm trà nóng, nhìn Triệu Cảnh Thước rồi nói: “Anh Triệu, tôi vẫn muốn uống cà phê, anh đi tìm cà phê gói với tôi một chút được không?

Triệu Cảnh Thước có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh tiếp lời anh, nói: “Được, tôi nhớ là bữa lục trúng tủ nào ấy thấy có cà phê, để tôi dẫn cậu đi lấy.”

Sau khi hai người ra khỏi phòng khách, Tạ Kim Tịch hỏi: “Anh Triệu, có phải anh dắt Lâm Văn đi tìm tôi và Lý Hưng Sinh không?”

 "Không" Triệu Cảnh Thước biết anh định hỏi điều này: "Lúc đó tôi đi hút thuốc về và tình cờ nhìn thấy cô ấy đang đi vào bếp. Giang Lưu đang do dự có nên đi theo hay không, tôi thấy không bình thường nên để Thường Hạo Tồn ở lại với Giang Lưu, tôi đuổi theo Lâm Văn.“

Đến nơi, sau khi Tạ Kim Tịch tìm được cà phê, anh nói với Triệu Cảnh Thước: “Dù thế nào đi nữa, anh cũng nên cẩn thận với cô ấy hơn”.

Sau khi ngầm trao đổi ý kiến, hai người đi về, Tạ Kim Tịch pha một tách cà phê, cầm cốc cà phê lên thì phát hiện vết xước trên một góc bàn cà phê trong phòng khách đã biến mất.

Chuyện gì đây?

Tạ Kim Tịch mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, có trí nhớ sâu sắc về nhiều chi tiết không quan trọng, lúc tới đây vào ngày đầu tiên, anh còn sờ qua sờ lại cái vết sứt mẻ đó nhiều lần, mà giờ đây đã không còn nữa.

Tạ Kim Tịch nhấp một ngụm cà phê và bắt đầu ghi nhớ một số chi tiết trong phòng khách một cách nghiêm túc hơn.

Thời gian còn lại trong ngày trôi qua không có chuyện gì, sau bữa tối, Lý Hưng Sinh đề nghị một điều: "Thôi... tối nay chúng ta đừng trải sàn phòng khách nữa nhé".

“Đúng đúng đúng!” Giang Lưu vội phụ họa nói, “Cái… Cái đó… Dẫu sao tối qua Lâm Văn đã nghe thấy cái đó… Ngủ dưới đất không ổn lắm đâu, chúng ta chia phòng ra ngủ thì hơn.”

“Anh xem chúng ta hiện tại, hai người một phòng là vừa khớp luôn, đúng không?”

Thường Hạo Tồn cũng nhìn Triệu Cảnh Thước và nói: “Tôi nghĩ thực sự không cần thiết phải trải sàn phòng khách đâu”.

Nếu ban đêm quả thật có quỷ bò trên đất, chả ai muốn bị quỷ bò lên người.

“Cũng được.” Trong bốn người nằm dưới sàn đã có ba người lên tiếng không muốn nằm nữa, suy nghĩ một chút hắn cũng chỉ có thể chấp nhận như thế.

“Em chung phòng với anh Triệu!” Thấy Triệu Cảnh Thước đồng ý, Giang Lưu liền tuyên bố muốn ở chung phòng với Triệu Cảnh Thước.

Lý Hưng Sinh có chút tức giận, thằng nhóc Giang Lưu này cứ liên tục giành giật trước mặt ông. Ông lại nhìn Tạ Kim Tịch có vẻ ngoài lịch sự, dáng hơi gầy và Lâm Văn sắc mặt trắng bệch, không ra người không ra quỷ, ông dứt khoát nói: “Vậy tôi chung phòng với cậu em Thường.”

Lúc chiều Tạ Kim Tịch còn đụng trúng quỷ, ai biết ban đêm con quỷ kia có tới kiếm cậu ta hay không.

Chưa kể Lâm Văn, sau khi nhìn thấy cái chết của Trịnh Quỳnh Phương, cô sợ hãi như mất trí, buổi chiều còn xuất hiện ở cửa nhà bếp. Để hai người bọn họ tự lấy độc trị độc đi, tuyệt đối đừng gieo họa cho ông nữa.

Lý Hưng Sinh vốn không quan tâm tới hai người thể trạng gầy yếu là Tạ Kim Tịch và Lâm Văn, một người trong đó trạng thái tinh thần còn không được tốt, yếu càng thêm yếu, ban đêm nếu thật sự gặp phải nguy hiểm gì đó thì có thể làm được gì cơ chứ, dù sao cũng tử đạo hữu bất tử bần đạo.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Tạ Kim Tịch thấy Giang Lưu và Lý Hưng Sinh tỏ thái độ kiên quyết, Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tôn không phản đối, Lâm Văn im lặng, anh cũng chỉ có thể chấp nhận sự phân phối này.

 Ít nhất... tối qua anh và Lâm Văn ngủ chung trên sofa, không có chuyện gì xảy ra.

Buổi chiều ở nhà bếp Lâm Văn cũng coi như đã cứu anh một lần…

Chỉ mong ban đêm thực sự không xảy ra chuyện gì.

Đã biết đại khái giờ tắt đèn, mọi người lập nhóm cùng đi đến nhà vệ sinh chính rửa mặt qua loa, rồi lên giường nằm thật sớm.

Bởi vì Tạ Kim Tịch và Lâm Văn ở chung một phòng, có hai bộ sạc Giang Lưu đã lấy đi một bộ, còn lại một bộ Tạ Kim Tịch hỏi Lâm Văn có muốn dùng không.

Lâm Văn nhìn anh chậm chạp lắc đầu, mở miệng nói ra hai chữ: "Ngủ đi."

Người là phải nghe khuyên nhủ, Tạ Kim Tịch cắm sạc điện thoại di động đặt ở đầu giường, nằm trên giường cơn buồn ngủ ấp ủ bắt đầu kéo tới.

Vốn dĩ nhiệt độ trong phòng không quá nóng cũng không quá lạnh, nhưng tối qua Tạ Kim Tịch cảm thấy cũng có hơi lạnh, để đề phòng, anh để lại chiếc chăn bông lớn cho Lâm Văn. Mình thì lục tủ quần áo lấy ra một tấm thảm dày, đắp lên chân chuẩn bị ngủ.

Ly cà phê lúc chiều anh đã tiêu hóa từ lâu, hơn nữa anh thường hay uống cà phê nên có một chút kháng tính với nó, ban đêm trái lại rất dễ tiến vào trạng thái ngủ.

Chẳng qua vẫn là giấc ngủ nông như trước, dù có ngủ say đến mấy cũng không thể ngủ ngon được.

Giữa những giấc mơ tan vỡ, hỗn loạn, Tạ Kim Tịch càng cảm thấy lạnh hơn.

Anh đã hơi tỉnh, thực sự không phải là anh nhận thức sai, trời thực sự đang lạnh dần.

Vốn dĩ anh có thể ngủ mà không cần chăn, nhưng bây giờ tay chân anh lạnh ngắt, tứ chi như muốn đông cứng lại.

Tạ Kim Tịch còn nhớ “nhìn thấy” là điều kiện quan trọng để quỷ giết người, anh tuy đã hơi tỉnh, nhưng không có mở mắt.

Anh nhắm hai mắt mò tới tấm thảm dày đắp trên chân, từ từ kéo nó lên và che kín toàn bộ cơ thể.

Trong bóng tối tĩnh lặng, Tạ Kim Tịch chợt nghe thấy tiếng kéo lê.

Loạt soạt…

Loạt soạt… Loạt soạt…

Thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng cót két khiến người ta ê răng của sàn gỗ.

Chính xác thì đây là gì?

Hoặc nói… Là con gì?

 Trong bóng tối, Tạ Kim Tịch không khỏi nghi ngờ, dựa vào độ lớn và hướng của âm thanh, vật phát ra âm thanh đang bò về phía mình và Lâm Văn.

Tạ Kim Tịch nhớ mình đã đóng cửa phòng ngủ trước khi đi ngủ nhưng không nghe thấy tiếng mở cửa, chứng tỏ vật đó không có thực thể.

Khả năng cao chính xác là quỷ.

Vậy con quỷ này… Đến tột cùng nó là con quỷ lảng vảng bên ngoài biệt thự, hay là… Có một con quỷ khác trong biệt thự?

Loạt soạt… Loạt soạt…

Nó thực sự đang bò về phía giường!

Tạ Kim Tịch cảm thấy rợn cả gai ốc.

Nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống, anh cảm thấy lạnh đến mức cơ thể gần như đông cứng.

 Anh không dám cử động, không dám mở mắt, không dám phát ra âm thanh, thậm chí còn cố gắng hạ nhịp thở và giọng nói xuống mức nhẹ nhàng nhất có thể, anh không dám cử động và nằm trên giường như một xác chết.

Lắng nghe tiếng động liên tục đến gần, phỏng đoán rốt cuộc con quỷ đó đang ở vị trí nào.

Ở cuối giường, hay là…

Đầu giường?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play