Nhóm ba người Tạ Kim Tịch đứng thành một hàng ngoài ban công, cứng đơ như ba cái xác.

Không ai trả lời giọng nữ đó, bọn họ không dám cử động hay lên tiếng.

Dưới tình huống không nhìn thấy, đặt mình vào trong bóng tối, vô số ý nghĩ tạp nham cuồn cuộn trong đầu, từ đó làm nảy sinh nỗi sợ hãi lớn hơn.

Là cái gì đang gõ cửa?

Đầu Lâm Văn? Cánh tay Lâm Văn? Hay là chính con quỷ?

Đến cùng quỷ có vào được đây hay không, đến cùng có thể đi được đến ban công hay không, hiện tại bọn họ có nên nhảy ra ngoài ban công hay không?

Tại sao con quỷ lại hỏi câu hỏi đó, rốt cuộc có cần phải trả lời nó hay không?

Chính xác thì nó đang ở đâu? Rốt cuộc nó có thể giết được bọn họ không?

Phải làm gì bây giờ?Làm sao họ có thể sống sót?

Những suy đoán điên cuồng tràn ngập trong đầu, và nỗi sợ hãi gần như phá hủy lý trí của một người.

Tạ Kim Tịch có lẽ có thể hiểu vì sao Giang Lưu mất trí, muốn lao ra khỏi biệt thự, dù biết rằng rất có thể mình sẽ bị "đồ tể" kéo dao giết chết sau khi cởi dải vải để phục hồi thị lực, dù thế nhưng anh vẫn muốn giựt miếng vải trên mắt xuống, để xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, để xem rốt cuộc con quỷ đó đang ở đâu, để xem rốt cuộc là cái gì đang gõ cửa.

Những điều chưa biết, bóng tối, oán quỷ lờn vờn xung quanh, cái cảm giác bị tước đoạt tầm nhìn và phải đứng chờ chết thật khủng khiếp.

Bất kể thế nào nếu phải chết thì hãy cứ giết thẳng tay đừng quanh co lòng vòng, ở trong bóng tối dần dần bị chìm ngập bởi nỗi sợ hãi dâng cao, như thể bị cưỡng ép nhấn xuống dưới đáy nước cảm nhận quá trình ngạt thở một cách chậm rãi, đây đơn thuần là tra tấn về mặt tinh thần.

Không, không được, bọn họ đã đứng trong bóng tối rất lâu rồi, lần trước còn sống sót, hiện tại không thể bỏ cuộc.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, có lẽ là do không có ai mở cửa và cũng không có ai cử động.

Tiếng gõ cửa dần dần dừng lại, giọng nữ quái đản cũng không vang lên nữa.

Nhưng tiếp theo có một tiếng cạ kính thủy tinh vang lên chói tai từ nơi xa cách bọn họ vài bước chân.

Cót két cót két… Phảng phất như có con gì đó dán lên trên kính, ngọ nguậy liên tục.

Tạ Kim Tịch nghe xong chửi thầm trong lòng, giữa phòng ngủ và ban công có một cánh cửa lùa, cửa lùa làm bằng kính, khi bước ra ban công, anh đã tự tay đóng lại.

Nhưng cái cửa lùa đó không có đóng kín lại được, vì dù sao thì những sợi dây ga buộc vào chúng vẫn được buộc vào chân giường trong phòng ngủ.

Tiếng ma sát kính thủy tinh phát ra cót ca cót két chói tai mà lại khiến người ta hoảng sợ, giọng nữ xa lạ kia lại hỏi một lần nữa: “Thịt của tôi đang ở đâu?”

Âm thanh đó chỉ cách họ vài bước chân...

Lòng Tạ Kim Tịch kinh hồn bạt vía.

Từ hành lang tầng hai tới cửa phòng ngủ, rồi tới cửa lùa, từng bước một áp sát, hoặc là vị bà chủ oán quỷ này đơn thuần đang là tra tấn bọn họ, lấy sự sợ hãi của bọn họ làm niềm vui, giống như mèo vờn chuột; hoặc là nó không có cách nào bước vào ban công, nó cũng đang kéo dài thời gian, vì càng đến gần thời điểm gây án, uy lực càng mạnh.

Tuy nhiên, ngay sau đó, trên cửa lùa bỗng dưng vang lên một tiếng âm xát sắc bén chói tai, theo sau đó nhiệt độ ban công bắt đầu giảm nhanh chóng, một luồng khí lạnh ập vào mặt.

Tạ Kim Tịch lập tức nhận ra quỷ hồn bà chủ nhà đã bước vào ban công, anh vô thức hét lên: "Nhảy đi!"

Nếu ban công không phải đường sống, vậy thì chỉ có thể nhảy ra ngoài thôi!

Tạ Kim Tịch chỉ cảm thấy một luồng hơi thở lạnh lẽo ập tới, trong đầu ong ong, nhiệt độ cơ thể giảm nhanh chóng, như thể bị ném vào tủ lạnh đã lâu.

Máu dường như đã đông đặc lại, tứ chi cứng ngắc không thể cử động được...

Tạ Kim Tịch cảm thấy có ai đó đang kéo mình, có lẽ là Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn, họ cảm thấy có gì đó không ổn nên muốn cùng nhau kéo mình ra.

Sau khi Thường Hạo Tồn và Triệu Cảnh Thước nghe thấy tiếng ma sát chói tai và giọng nói của Tạ Kim Tịch, họ lập tức muốn kéo anh ra cùng nhau leo ra ngoài, nhưng Tạ Kim Tịch dường như đã cố định tại chỗ.

Thường Hạo Tồn và Triệu Cảnh Thước đã dùng sức lực lớn nhất, đến mức suýt kéo trật khớp cánh tay anh, anh vẫn y nguyên đứng yên tại chỗ không hề chuyển động, với lại khi chạm vào cơ thể Tạ Kim Tịch, họ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh giảm xuống nhanh chóng.

Không những vậy, hơi thở lạnh lẽo còn phả dọc theo cánh tay và hướng về phía cơ thể họ.

Không được, một khi cánh tay bị lạnh cứng đơ, một lát đi abseiling sẽ khó hơn nữa.

Triệu Cảnh Thước quyết định rất nhanh, buông tay anh ra, hét lớn: "Đi thôi!"

Tuy nhiên, lúc đang nhảy lên nửa bức tường ban công, Triệu Cảnh Thước bất ngờ dừng lại.

Hắn nghe thấy tiếng ma sát ở rất gần mình, biết Thường Hạo Tồn đã trèo ra khỏi ban công.

Suy cho cùng thì Triệu Cảnh Thước có kinh nghiệm nhiều hơn Thường Hạo Tồn và Tạ Kim Tịch, tất nhiên… Cũng có vài phương pháp để sống sót của chính hắn.

Hắn đồng ý với những gì Tạ Kim Tịch nói, ban công rất có thể là đường sống trong thế giới này, bên ngoài biệt thự không hẳn là không có nguy hiểm, phải biết rằng bên ngoài căn biệt thự này cũng có một con quỷ đang lượn lờ.

Con quỷ trong biệt thự đã có thể đột phá vào được ban công, con quỷ bên ngoài biệt thự chưa chắc sẽ còn giữ đúng quy tắc giết người.

Cho nên, hắn muốn đợi một chút.

Dù sao thì con quỷ trong biệt thự hiện đang nhập vào người Tạ Kim Tịch, tạm thời hắn không gặp nguy hiểm, vậy hãy để cho Thường Hạo Tồn đi ra bên ngoài biệt thự trước, thay hắn thăm dò xem bên ngoài biệt thự liệu có thể gặp nguy hiểm hay không đi!

Đương nhiên, hắn không thể chờ đợi quá lâu.

Ở trong tình huống bị tước thị giác, không biết cảnh bên phía Tạ Kim Tịch, hắn cũng bất chấp gặp rủi ro oán quỷ đó giết Tạ Kim Tịch xong rồi lại quay qua giết hắn chết.

Đứng ở ban công đợi một lúc và nhảy ra khỏi ban công, cả hai việc đều phải chấp nhận gặp rủi ro.

Nếu bây giờ con quỷ giết Tạ Kim Tịch rồi phủ phục lên trên người Triệu Cảnh Thước, cũng coi như là hắn giúp Thường Hạo Tồn kéo dài thời gian chạy trốn, Thường Hạo Tồn cũng đừng trách hắn!

Triệu Cảnh Thước cắn chặt răng, trong lòng thầm đếm tới năm.

Hắn không nghe thấy Thường Hạo Tồn gào thét, điều này khẳng định tạm thời bên ngoài biệt thự không có nguy hiểm gì. Hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên ban công vẫn đang liên tục giảm xuống, bên phía Tạ Kim Tịch vẫn không vang lên bất kỳ tiếng nào.

Triệu Cảnh Thước biết oán quỷ có thể giết Tạ Kim Tịch sau đó quay qua giết hắn bất cứ lúc nào, không thể đợi thêm nữa, không thể do dự nữa, hắn hạ quyết tâm leo ra ngoài ban công.

……

Sau khi bị quỷ ám Tạ Kim Tịch liền mất gần hết giác quan đối với bên ngoài, anh đã không còn cách nào điều khiển cơ thể mình nữa, ở trong cảm nhận của anh, thoắt cái hình như anh đã biến thành một vị nữ sĩ.

Anh cảm thấy mình đang đi trên con đường có hàng cây ngô đồng đung đưa, có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới từ sau lưng.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Anh cảm thấy mình đang đứng trong bếp nấu ăn, quay người lại thì thấy bóng người ở tầng dưới đang tựa vào gốc cây, ngẩng đầu lên.

Anh cảm thấy mình đang tắm trong khu vực tắm rửa, khi ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt người đang dán vào cửa sổ biệt thự bên cạnh.

Anh đã thấy cái gã đó!

Tại khoảnh khắc ấy cái gã đó và anh bốn mắt nhìn nhau, cũng biết anh đã phát hiện ra mình (gã).

Đột nhiên Tạ Kim Tịch nghe thấy tiếng gõ cửa…

Trong lúc lý trí hỗn loạn, anh cảm thấy mình đã đi đến tầng một, vừa sợ hãi vừa bất an, anh lớn tiếng hỏi là ai, nói rằng anh sẽ gọi cảnh sát!

Tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại, trong im lặng, cảm giác được rằng tim mình đập nhanh hơn, cả người run rẩy lên.

Vậy mà gã ngoài cửa không có rời đi, mà càng đập cửa mạnh hơn.

Mọi âm thanh như đập vào tim anh, anh quay người định chạy lên tầng hai để gọi cảnh sát nhưng ngay sau đó cánh cửa đã bị đạp tung.

Một đầu của sợi xích cửa bị bật tung ra và treo sang một bên một cách đáng thương.

Cái bóng người đó xông tới bóp chặt cổ anh, lôi anh đi lên tầng hai.

Tạ Kim Tịch cảm thấy có một sức mạnh rất lớn đè lên cổ mình, suýt chết ngạt. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Chính cảm giác ngột ngạt này khiến anh tỉnh táo một chút, anh nhận ra mình đang bị sự oán hận của bà chủ chiếm hữu, lúc này trong đầu anh đang trải qua những gì bà chủ đã trải qua.

Không… Không được, cứ tiếp tục như vậy, khi ý thức của anh đi theo ý thức của bà chủ tiến tới cái khoảnh khắc phanh thây kia, đoán chừng thân thể của anh cũng sẽ bị phân mảnh.

Không… Không không không!

Bà chủ trong giác quan đang liều mạng giãy giụa, hai tay liều mạng tóm lấy cổ và cánh tay, hai chân đạp loạn xạ.

Ngay tại thời điểm Tạ Kim Tịch cảm thấy cổ mình sắp bị bóp gãy, trong giác quan sự giãy dụa của bà chủ dường như đã có hiệu quả, tên sát nhân đau đớn đã thả cánh tay đang bóp cổ ra.

Song ngay lúc bà chủ thở hổn hển ho khan dốc sức muốn bò dậy chạy trốn, tên hung thủ liền đấm một cú lên cột sống của cô ta.

Tiếng hét của cô dường như làm hài lòng người đối diện, người này đá mạnh vào cô hai lần nữa, sau đó lật cô lại và đấm vào bụng cô.

Bị bà chủ oán quỷ ám cho nên giác quan của Tạ Kim Tịch và bà chủ cũng trùng hợp với nhau, đích thân thể nghiệm một đợt tuyệt vọng và đau đớn của cô ta khi còn sống.

Tạ Kim Tịch thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đã lệch khỏi vị trí.

Trong giác quan bà chủ cũng cảm thấy đau đớn, cuộn tròn lại, ngay cả sức lực để trốn thoát cũng không còn nữa.

Tạ Kim Tịch có thể cảm thấy cô đau bao nhiêu thì cô tuyệt vọng bấy nhiêu, bây giờ anh với bà chủ đang đồng cảm, bà chủ thà để mình lần nữa trải qua đau đớn lúc sinh thời, cũng phải quyết cho Tạ Kim Tịch cũng cảm nhận nó một chút!

……

Triệu Cảnh Thước trèo ra ngoài ban công, một tay cầm sợi dây, một tay nắm lấy đỉnh bức tường ngoài cùng của ban công, di chuyển chân để bám vào bức tường ngoài của biệt thự như Thường Hạo Tồn đã nói.

Đang định đi xuống thì chợt nghe thấy tiếng Thường Hạo Tồn kêu lên.

“A a a a a!”

Những tiếng hét chói tai xen lẫn với âm thanh của một con dao đâm vào cơ thể con người.

Chết tiệt!

Triệu Cảnh Thước thầm chửi rủa rồi dùng hết sức kéo dây ga giường, cố gắng trèo lên.

Tuy nhiên với người không có kinh nghiệm leo núi leo xuống thì dễ, chứ còn leo lên đâu có dễ dàng gì.

Hai chân Triệu Cảnh Thước trơn trợt, không có chỗ dùng sức, mà sức lực của hai cánh tay lại không đủ để hắn leo vào trong biệt thự.

Trong lòng Triệu Cảnh Thước điên cuồng mắng chửi cái ‘Ngài’ không cho bọn họ đường sống kia.

Mẹ nó, ngày của Thiên Vương Lão Tử nhà nó à, đến tột cùng 0 giờ có tới không thì bảo!

Triệu Cảnh Thước dùng hết sức bình sinh cố chống tay lên tường ban công, treo thân trên vào tường, cố gắng hết sức quay vào trong.

Ngay sau đó, một trận tiếng mài dao vang lên ở bên tai hắn.

Triệu Cảnh Thước gầm lên một tiếng rồi dùng hết sức cong người lên rồi ngã ngửa xuống bên trong ban công.

Tuy nhiên, đã quá muộn, Triệu Cảnh Thước ngã ra ban công, la hét và lăn qua lăn lại, cơn đau đớn cực độ khiến hắn gần như đã mất lý trí.

Cẳng chân của hắn không cánh mà bay, dưới hai đầu gối trống không như thể chúng đã bị máy chém cắt đứt.

……

Bên trong ban công, trong giác quan của Tạ Kim Tịch, tên hung thủ ngay sau đó đã cởi cái cà vạt đeo trên người xuống, mạnh mẽ quàng lên cổ của bà chủ, miệng liên tục mắng chửi lời lẽ thô tục.

Nhưng bà chủ vốn chả nghe rõ gã đang nói cái gì, cái cà vạt hõm sâu vào trong cổ cô, cưỡng ép cô đang co quắp lại lần nữa kéo thẳng ra, tiếp đó tên hung thủ giống như tha một con chó chết, kéo cà vạt tha cô đi về hướng nhà bếp.

Bản năng sinh tồn của bà chủ khiến cô không ngừng cố gắng kéo chiếc cà vạt trên cổ ra nhưng chiếc cà vạt đã cứa sâu vào cổ cô, chỉ để lại những vết xước đẫm máu trên cổ.

Tạ Kim Tịch mơ hồ nghe thấy tiếng dao và nhận ra kẻ sát nhân đã lấy con dao từ trong bếp ra.

Không… Không không không! Đừng! Đừng!

Sau khi giác quan hoàn toàn trùng hợp với bà chủ, anh thấy mình lại bị kéo đi qua một hướng khác.

Cảnh tượng lay động trước mắt nói cho anh biết, điểm đến lần này của tên hung thủ chính là… Phòng vệ sinh nằm bên hông.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play