Trong phòng càng ngày càng tối, ngọn nến bị thổi cũng ngắn dần lại, cuối cùng có vẻ một chút ánh xanh cuối cùng cũng không trụ lại nổi, lập lờ trên bấc đèn. Tiếng đập cửa bên kia cũng vang lên không ngừng, theo ngọn nến trên tim đèn yếu dần mà cũng trở nên dữ dội hơn.
Có đến mấy lần suýt chút thì Tô Cẩm Chi đã cho rằng cánh cửa kia sẽ không trụ được nữa mà ngã xuống đất cái ầm, bản thân cậu sợ quỷ, chắc chắn là bị dọa đến mặt mày tái nhợt mồ hôi đầm đìa rồi, ngay cả A Bình luôn to gan cũng bị hù phải nuốt vài ngụm nước miếng liên tiếp, mắt nhìn vào chậu than chằm chằm, không dám ngó sang chỗ khác.
“A a a ——!”
Cố tình lúc này ngoài phòng lại truyền tới một tiếng hét thê lương, đó là tiếng hét phát ra từ cổ họng sau khi sợ hãi đến cực độ nên đã thay đổi âm điệu, khiến người ta hoàn toàn không nhận ra chủ nhân của nó là ai, nhưng điều này cũng không giúp người ta thấy an tâm hơn mà chỉ khiến nỗi sợ trong lòng họ càng tích càng nhiều. Lòng bàn tay của Tô Cẩm Chi nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi lạnh, may mà nến trong phòng đã không còn tác dụng chiếu sáng gì, vì vậy không có ai nhìn thấy sắc mặt của cậu.
Tô Cẩm Chi hít sâu một hơi, xoay đầu nhìn Tạ Lâm Thành, thầm nghĩ nếu nhìn Tạ Lâm Thành thì có lẽ cậu sẽ không sợ nữa.
Nhưng cậu vừa quay lại đã đối diện thẳng tắp với ánh mắt của Tạ Lâm Thành.
Trong đôi mắt xám thẫm của hắn có một ngọn lửa nho nhỏ màu vỏ quýt đang bập bùng, ngoài ra thì còn lại đều là bóng dáng của cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT