Tay của Tạ Thù lúc nào cũng rất ấm, Tô Cẩm Chi thích nhất cảm giác Tạ Thù nắm tay cậu, bao cả tay cậu trong lòng bàn tay hắn. Cảm giác đó giống như một con ốc sên yếu ớt vốn không có vỏ ốc bảo vệ, đột nhiên một ngày nào đó lại nhận được một chiếc vỏ, cậu có thể an tâm rúc bên trong, được người khác dịu dàng che chở.
Mà bây giờ, lúc Tạ Thù nắm chặt tay cậu, Tô Cẩm Chi lại chợt nhận ra, đầu ngón tay của Tạ Thù lành lạnh.
Tô Cẩm Chi khẽ giật mình, ngồi thẳng người dậy, mặc cho Tạ Thù nắm tay cậu di chuyển, rất nhanh, cậu chạm vào một chỗ da không giống những chỗ khác trên mặt Tạ Thù.
Đó là một vết sẹo, hơi cưng cứng, cảm giác thô ráp, cực kỳ giống vết sẹo từ vụ tai nạn xe trên người cậu.
“Em có biết vết sẹo này ở đâu ra không?” Giọng nói của Tạ Thù rất thấp, nặng nề khản đặc, “Anh đã giết người ngồi tù sáu năm, vết sẹo này có ở trong tù.”
“Em xem, anh vốn chẳng phải người tốt lành gì.” Nói xong, Tạ Thù giơ, tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của Tô Cẩm Chi, “Hơn nữa dáng vẻ cũng không dễ nhìn anh chỉ sợ em hối hận.”
“Anh giết người nhưng anh cũng đã trả giá đắt mà... Anh xấu xí trên mặt có sẹo thì nghiêm trọng lắm hả?" Tạ Thù còn chưa dứt câu, Tô Cẩm Chi đã muốn cắn hắn. Tô Cẩm Chi rút tay lại, xốc cái khăn đang quấn trên người mình ra, “Trên người em cũng có nhiều sẹo như vậy nè, em cũng xấu xí... còn là một tên tàn phế phải chống gậy mới đi đứng được! Em còn chẳng biết gì cả, phải nhờ anh trai nuôi, phải nhờ anh đút cơm... anh xem... em không có anh là không sống được, tại sao em phải hối hận chứ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT