Cảm giác bị lửa thiêu chết cũng không dễ chịu gì, may là Reeves luôn ôm Tô Cẩm Chi nên cậu mới không thấy đau đớn bao nhiêu. Nhưng dù vậy, Tô Cẩm Chi vẫn có thể cảm nhận được cảm giác da bị cháy từng mảng trước khi chết.
Cảm giác đó như sâu tận xương tủy, khiến cho cậu sợ hãi, vậy nên khi Tô Cẩm Chi có lại ý thức, thậm chí cảm thấy đau đớn mơ hồ trên người mình cũng chẳng dữ dội mấy, ngược lại là yết hầu và môi khiến cậu khó chịu.
Cậu rất khát, muốn uống nước.
Tô Cẩm Chi nhúc nhích môi dưới, muốn mở miệng nói chuyện lại cảm thấy cổ họng như bị một tảng đá chặn ngang không phát ra được chút âm thanh gì, chỉ có thể tiết ra vài hơi “hơ hơ”.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Em trai tôi tỉnh rồi, ông mau tới xem thử đi!” Lập tức, bên tai cậu liền truyền đến một trận tạp âm, không biết là ghế gỗ hay ghế sắt cọ với sàn nhà phát ra tiếng chói tai, còn có tiếng gào hoảng hốt của một người khác.
Người kia xoay tay nắm cửa, bước chân xa dần, nhưng hắn lập tức ý thức được trên đầu giường bệnh còn có chuông, vì vậy hắn quay trở lại nhấn chuông trên đầu giường, đi đến bên cạnh Tô Cẩm Chi thấp giọng gọi: “Tô Tô, Tô Tô? Em đỡ hơn chút nào chưa? Có nghe thấy anh nói gì không?”
Tô Cẩm Chi cảm giác mình đã mở mắt, nhưng trước mắt lại là một màu đen kịt, một tia sáng cũng không có, tối đến mức khiến cậu suýt nữa thì cho rằng mình vẫn chưa mở mắt. Nhưng Tô Cẩm Chi lập tức chớp mắt hai cái, sau khi xác định là mình đã mở mắt nhưng lại không nhìn thấy gì, trong lòng lại không có thay đổi thất thường khó chịu, chỉ có cảm giác “quả nhiên là thế”, dù sao lúc trước No.1 cũng đã từng nói sẽ cho cậu đến một thế giới mù chơi một chút rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT