Khoái Xuyên Chi Bệnh Mãi Không Chết

Chương 4: Lão đại tàn tật (4)


5 tháng

trướctiếp

Tần Lạc nhìn thấy cậu bước ra thì khẽ mỉm cười với cậu một cái, đi bên cạnh dẫn đường cho cậu: “Ngài Tô, mời đi bên này.”

Nhưng khi Tô Cẩm Chi nhìn thấy nụ cười của hắn lại cảm giác có chỗ nào đó là lạ, nhưng nhớ tới chuyện No.1 luôn nhắc cậu không được OOC*, Tô Cẩm Chi nhanh chóng giả giọng làm bộ như nhút nhát nói: “Ngài, ngài Tần, ngài gọi tôi là Cẩm Chi được rồi…” (*Out of character: phá vỡ hình tượng, tính cách được thiết lập sẵn của nhân vật)

Tần Lạc vừa cười vừa nói: “Nhưng ngài là người bên cạnh ngài Tần, tên của ngài chỉ có thể để ngài Tần gọi mà thôi.” Nói xong anh ta liền quay đầu đi, dường như không muốn tiếp tục nhiều lời với Tô Cẩm Chi.

Tô Cẩm Chi không tự chuốc thêm nhục nhã nhìn chằm chằm mặt đất.

Cậu hỏi No.1: “Sao ta lại cảm thấy cái tên Tần Lạc này, hình như anh ta không ưa ta thì phải?”

No.1 nói: “Chắc là vì vẻ ngoài của cậu ở thế giới này khiến người khác không có thiện cảm.”

Tô Cẩm Chi rất mất hứng: “Nhưng không phải mi nói hình tượng tiểu bạch hoa này là do mi thiết lập hay sao? Cơ thể là bọn mi tìm cho ta, bọn mi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”

No.1 nói: “Tướng do tâm sinh, chuyện này AI bọn tôi không làm chủ được.”

Tô Cẩm Chi: “…”

Cậu đi theo Tần Lạc, không bao lâu đã đến phòng ăn ở đại sảnh tầng dưới, Tần Diệp Chu đã sớm ngồi trước bàn chờ cậu.

Nhìn thấy bóng dáng thanh niên xuất hiện ở cửa, vẻ mặt của người đàn ông với ánh mắt màu tro vốn lạnh lùng nghiên túc đột nhiên như xuân đến băng tan, cười cười vẫy tay với câu: “Cẩm Chi, đến đây.”

Hiện tại Tần Diệp Chu chính là mạng của Tô Cẩm Chi, lời hắn nói sao cậu có thể không nghe được? Cho dù động tác lúc này của người đàn ông giống như gọi chó nhưng Tô Cẩm Chi vẫn nhanh chóng đi tới ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu nói khẽ: “Ngài Tần…”

“Cơ thể đã khỏe hơn chút nào chưa?” Tần Diệp Chu đưa tay lên xoa đầu cậu, rồi nắm lấy bàn tay lành lạnh của cậu đang đặt hờ trên gối, “Em có bệnh tim đúng không? Sớm biết vậy thì tối qua đã không làm em mệt mỏi đến thế rồi.”

“Làm” mệt mỏi?

Thái dương Tô Cẩm Chi giật giật, trong đầu nghĩ xem cuối cùng có phải Tần Diệp Chu dùng sai từ hay không, song ngoài mặt lại vờ như lúng túng: “Ngài Tần… không phải em cố ý giấu giếm đâu ——”

Cậu còn chưa dứt lời, Tần Diệp Chu đã nở nụ cười: “Em có thích tôi không?”

Tô Cẩm Chi ngập ngừng nói: “Thích…”

Nụ cười trên mặt Tần Diệp Chu sâu hơn, hắn nhìn Tô Cẩm Chi, ánh mắt tựa như nhìn chằm chằm một bé thỏ con đang rơi vào cạm bẫy, thấp giọng cười nói: “Vậy là đủ rồi.”

“Ăn cơm trước đi, đợi lát nữa tôi dẫn em đi chơi.” Tần Diệp Chu rung chuông trên bàn gọi thức ăn, đầu bếp bắt đầu mang đồ ăn lên.

Tô Cẩm Chi sững sờ: “Nhưng mà, em còn phải làm việc…”

“Không cần nữa.” Tần Diệp Chu quay đầu sang, hôn lên khóe môi cậu một cái, “Tôi đã mua lại Atlantic rồi, hiện tại tôi chính là ông chủ của em.”

OMG đúng là tên nào có tiền cũng là kẻ điên!

Tô Cẩm Chi vừa bị Tần Diệp Chu hôn vừa cảm thán trong lòng.

Nhưng khi Tần Diệp Chu vừa dứt lời, cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng loảng xoảng.

Tô Cẩm Chi vội vàng đẩy Tần Diệp Chu ra rồi thẳng người lại, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra là người quen cũ —— sắc mặt Khổng Thi Phi trắng bệch, tay chân luống cuống nhặt bộ dao nĩa rơi dưới đất.

Tần Lạc lập tức đưa tay ra hiệu, thì thầm với một người phục vụ khác, bảo người nọ nhanh chóng lấy hai bộ mới đến.

Sau đó Tần Diệp Chu ôm chặt eo Tô Cẩm Chi, chuyện trò bên tai cậu: “Sao Cẩm Chi cứ nhìn cô ta mãi thế, người quen à?”

“Vâng…” Tô Cẩm Chi lên tiếng, tự hỏi có nên lên tiếng gọi cô ta hay không, “Cô ấy là bạn của em.”

Khổng Thi Phi vừa nhặt xong dao nĩa nghe thấy câu này động tác liền thoáng cứng đờ, ngẩng đầu nở nụ cười yếu ớt với Tô Cẩm Chi, lại có phần hoảng sợ nhìn về phía Tần Diệp Chu, dè dặt cất tiếng, thanh âm vừa yêu kiều lại vừa xấu hổ, mềm mại mà quyến rũ: “Ngài Tần…. em không cố ý ——”

Nhưng cô ta còn chưa dứt lời đã thấy Tần Diệp Chu hoàn toàn không chịu nhìn mình, múc một thìa cháo nóng, cẩn thận thổi nguội sau đó đưa đến bên miệng Tô Cẩm Chi: “Cẩm Chi, há miệng.”

Khổng Thi Phi nhìn Tần Diệp Chu tựa như chăm sóc một kẻ cả người tàn tật mà đút Tô Cẩm Chi ăn, những lời còn sót lại đều nghẹn trong cổ họng, đúng lúc này lại có một người phục vụ khác tiến đến thúc giục cô ta nhanh chóng rời khỏi, Khổng Thi Phi chỉ có thể hậm hực lui ra.

Thế nhưng người bị nghẹn thật ra không chỉ có mình Khổng Thi Phi, Tô Cẩm Chi cũng là một trong số đó.

Tình yêu của Tần Diệp Chu đến quá đột ngột, giống như hắn bị nhan sắc của cậu mê hoặc trong một đêm rồi làm ra cử chỉ điên rồ, y như bị ma nhập vậy, tự nhiên tốt với cậu đến sởn cả gai ốc. Dựa vào năng lực của Tần Diệp Chu, từ lúc tối khi biết rượu có vấn đề thì có lẽ hắn đã sớm cho người tra rõ nguyên nhân và lai lịch của cậu, “âm mưu quỷ kế” của cậu và phó thuyền trưởng chỉ sợ đã sớm không qua được mắt Tần Diệp Chu. Nhưng cố tình hắn lại vờ như cái gì cũng không biết, dựa theo kịch bản đã viết sẵn diễn một vở kịch tình sâu như biển với cậu.

Tới nay Tần Diệp Chu vẫn chưa từng mở miệng hỏi cậu một câu, đây mới là điều khiến Tô Cẩm Chi hoang mang.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là…

Thanh tiến độ trên đầu Tần Diệp Chu vẫn hiển thị 0/100.

Chẳng qua Tô Cẩm Chi nghĩ lại, dựa theo những gì cậu và phó thuyền trưởng nói với nhau, thanh tiến độ không âm cậu đã phải cảm ơn trời đất rồi, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, cậu phải đợi đến ngày tháng năm nào thì thanh tiến độ trên đầu Tần Diệp Chu mới chịu nhúc nhích một cái đây?

Bởi vì tâm sự nặng nề nên dù đồ ăn trước mắt sắc hương vị đều đủ nhưng Tô Cẩm Chi cũng có chút nuốt không trôi. Trong lúc dùng bữa Tần Diệp Chu nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong liền nói xin lỗi cậu, đại khái là lát nữa không thể đưa cậu đi chơi được, bây giờ hắn có chuyện gấp cần giải quyết, đợi đến tối sẽ đền bù tổn thất cho bé cưng của hắn.

Tô Cẩm Chi vội vàng gật đầu liên tục, hiện tại cậu cũng cần yên tĩnh một chút, lần nữa nghĩ cách đánh thức lòng yêu thương sinh mệnh của Tần Diệp Chu, nếu không thì chẳng bao lâu sau cậu sẽ bị No.1 hành đến chết.

Chuyến này Tần Diệp Chu đi cũng không quay lại, Tô Cẩm Chi mừng thầm thở phào nhẹ nhõm, một mình ăn hết hơn nửa bàn thức ăn, no đến mức có chút không chịu được, tùy ý tản bộ tiêu thực trên du thuyền, dù sao Tần Diệp Chu cũng không hạn chế hành động của cậu, kết quả đi một hồi đã quay trở lại ký túc xá ban đầu của mình.

Cậu được ở một mình, phúc lợi của nhân viên trên du thuyền vẫn rất khá, ký túc xá tuy nhỏ nhưng nội thất bên trong thậm chí còn tốt hơn khách sạn bình dân ở Tinh Tế. Nếu như đã tới đây rồi, Tô Cẩm Chi dự định trở về phòng thu dọn đồ đạc của mình một chút. Nhưng cậu vừa đặt tay lên nắm cửa thì Khổng Thi Phi không biết đã mai phục bên cạnh bao lâu nhảy ra kêu: “Cẩm Chi!”

Tô Cẩm Chi quay đầu lại, nhẹ nhàng nở nụ cười tiêu chuẩn với Khổng Thi Phi: “Thi Phi.” Vừa nói xong, chính Tô Cẩm Chi cũng ớn lạnh một cái.

Khổng Thi Phi chạy đến trước mặt Tô Cẩm Chi, chống đầu gối điều hòa nhịp thở, hỏi cậu với ý thăm dò: “Cẩm Chi… cậu và ngài Tần?”

Tô Cẩm Chi cúi đầu, tai dần dần lan rộng sắc đỏ, diễn xuất hạng nhất lập tức online: “Tớ đã ở bên ngài Tần rồi…”

“Vậy à… chúc mừng cậu.” Tuy trên mặt Khổng Thi Phi vẫn tươi cười, nhưng trong lòng lại hận đến nghiến răng.

Hôm qua bên phía Tần Diệp Chu không có động tĩnh gì truyền đến, vốn cô ta đã vô cùng sốt ruột, nhưng đến sáng được bảo đi đưa bộ dao nĩa cho ngài Tần đã khiến cô ta vui vẻ một trận, cho rằng Tô Cẩm Chi đã bị bắt đi, kết quả lại chứng kiến cảnh tượng kia.

“Cậu và ngài Tần… đến với nhau thế nào? Không phải là cậu ở bên phó thuyền trưởng hay sao?” Khổng Thi Phi nói tới đây liền hoảng hốt che miệng, tựa như đã vô ý nói ra bí mật to lớn gì đó

Tô Cẩm Chi lộ ra một nụ cười xấu hổ với cô ta: “Tớ và phó thuyền trưởng không có gì cả. Ngài Tần… tối hôm qua ngài Tần uống say quá, nên bọn tớ không cẩn thận đã…”

Uống quá say.

Ba chữ này lại khiến cho Khổng Thi Phi nghĩ thầm trong lòng: Chẳng lẽ tối qua Tần Diệp Chu uống phải bình rượu bị bỏ thuốc rồi? Nhưng làm sao Tô Cẩm Chi có thể qua được cửa của vệ sĩ?

Khổng Thi Phi hỏi cậu: “Là không cẩn thận à? Thoạt nhìn ngài Tần tốt với cậu đến thế…”

Người này cũng không phải là mục tiêu cứu vớt của cậu, vậy nên Tô Cẩm Chi chẳng muốn lá mặt lá trái với cô ta, quyết định đốt thêm chút lửa khiến cô ta chán ghét: “Ngài Tần thương tớ là lần đầu, vì vậy chịu trách nhiệm với tớ.”

Hì hì.

Tô Cẩm Chi tự nói ra cũng cảm thấy buồn nôn, cậu không tin Khổng Thi Phi còn tiếp tục hỏi được.

Quả nhiên, sau khi Khổng Thi Phi nghe thấy lời cậu nói thì mặt mũi đều tái cả, cứng đờ cong môi lúng ta lúng túng nói: “A… vậy tớ chúc hai người hạnh phúc.”

Tô Cẩm Chi trả lại cho cô ta một nụ cười trong sáng sạch sẽ, đôi mắt tựa ánh sao sáng lấp lánh, như người nhận được lời chúc phúc vào đêm tân hôn của bạn thân mình, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”

Khổng Thi Phi hồn bay phách lạc rời khỏi.

Tô Cẩm Chi nhún vai mở cửa tiến vào ký túc xá của cậu, vừa đẩy cửa vào thì điện thoại bàn trên tủ đầu giường đã vang lên, Tô Cẩm Chi nhận điện thoại, là phó thuyền trưởng.

Trong điện thoại phó thuyền trưởng không ngừng tán dương cậu, nói cậu quả là giữ chữ tín, mới không bao lâu đã lấy được lòng của ngài Tần rồi, còn cho ông ta một món quà lớn đến thế.

Tô Cẩm Chi nghe xong liền cảm thấy kỳ quái, cậu còn chưa kịp góp gió bên gối với Tần Diệp Chu, phó thuyền trưởng đã nhận được lợi ích gì rồi?

Kết quả phó thuyền trưởng lại báo cho cậu biết hiện tại ông ta đã không phải là phó thuyền trưởng của Atlantic nữa rồi, Tần Diệp Chu đã tặng ông ta một chiếc du thuyền quy mô nhỏ hơn Atlantic một chút để ông ta làm thuyền trưởng.

Sau khi phó thuyền trưởng nói xong, sau lưng Tô Cẩm Chi đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Cẩm Chi à, sau này tôi không thể tiếp tục che chở cậu nữa, chẳng qua cậu đã có ngài Tần rồi, phải nắm thật chặt đó.”

Tô Cẩm Chi cười gượng hai tiếng rồi dập máy.

Sau đó cậu lại xem bảng tiến độ cứu vớt Tần Diệp Chu, sợ nó rớt xuống dưới mức 0, nhưng vừa nhìn lại phát hiện đã từ 0/100 ban đầu biến thành 1/100.

Nhìn thấy đột nhiên tăng thêm một điểm hảo cảm khó hiểu, Tô Cẩm Chi đầu đầy nghi vấn.

Buổi tối, Tần Diệp Chu lại bảo Tần Lạc đến tìm Tô Cẩm Chi, đưa cậu đến suối nước nóng lộ thiên ở tầng cao nhất.

Lúc Tô Cẩm Chi gặp Tần Diệp Chu, trên tay cậu còn mang theo vali hành lý cũ kỹ vừa thu dọn ở ký túc xá xong, mà Tần Diệp Chu chỉ mặc vỏn vẹn một cái quần bơi, trên vai đắp khăn mặt ngâm người bên trong suối nước nóng —— hắn không thể bơi.

Nhưng cơ thể của Tần Diệp Chu lại không gầy yếu như người tàn tật, ngày đó lúc ôm hắn Tô Cẩm Chi đã cảm nhận được. Hiện tại sau khi cởi quần áo ra thì dáng người cực kỳ cường tráng rắn chắc lại càng lộ rõ.

So với hắn thì cơ thể mỏng manh trắng nõn của Tô Cẩm Chi còn giống người tàn tật hơn, hoặc là loại bị liệt nửa người.

Tần Diệp Chu nhìn thấy Tô Cẩm Chi đã đến lập tức vẫy tay với cậu.

Người đàn ông ngồi dựa vào thành suối nước nóng, trong giọng nói quyến rũ trầm thấp tràn đầy vui vẻ, con ngươi thâm thúy xám tro kín đáo nhìn cậu, tựa như một cái hồ sâu, sâu đến không thấy đáy, có thể dễ dàng nhấn chìm cậu dưới đáy nước: “Cẩm Chi, đến đây ——”

Tô Cẩm Chi nghe thấy thanh âm của hắn liền mơ mơ màng màng ôm đống hành lý rách rưới kia qua: “Ngài Tần.”

“Biết bơi không?” Tần Diệp Chu chỉ vào bể bơi thật to bên cạnh.

Bơi lội ở bể bơi trong du thuyền trên biển, thật sự Tô Cẩm Chi không thể hiểu được hứng thú của những người giàu có, chẳng qua cậu cũng không biết bơi, vậy nên chỉ có thể đáp: “Không biết.”

Tần Diệp Chu từ trong suối nước nóng vươn tay ra, vuốt ve mắt cá chân trần trụi lộ ra bên ngoài của Tô Cẩm Chi, “Vậy em đi thay quần áo khác tới đây ngâm chung với tôi đi.”

Tô Cẩm Chi nhìn quanh một vòng, tìm chỗ để đồ và thay quần áo, chợt nghe thấy Tần Diệp Chu nói: “Đặt đồ của em ở đây đi, phòng thay quần áo bên kia.”

Tần Diệp Chu đã nói thế, Tô Cẩm Chi liền không để ý chút nào đặt hành lý của mình bên cạnh suối nước nóng.

Sau khi tiến vào phòng thay đồ, cậu lập tức tát mình một cái —— Ai kêu mày thanh khống*! Ai kêu mày mê trai! (*mê mệt người nào đó chỉ vì giọng của họ, thậm chí sẵn sàng yêu người đó dù chỉ vừa nghe thấy giọng nói)

Nhưng cậu vẫn nhanh chóng thay quần áo, sau khi cậu ra khỏi phòng thay đồ liền nhìn thấy Tần Diệp Chu đang tập trung xem một quyển phác họa lấy từ trong vali cậu ra, bên cạnh hắn là đồ lót được giặt sạch sẽ cậu đặt dưới đáy vali.

—— Sao lại móc mấy thứ này ra rồi hả??

“Ngài Tần!” Tô Cẩm Chi bước vội đến cạnh suối nước nóng, nhanh chóng nhét quần lót của mình vào trong vali.

Tần Diệp Chu ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt quét qua mông thanh niên, thấy động tác của cậu thì thoáng cười, đưa cho cậu một cái khăn lông, nắm tay cậu nói: “Đừng dọn nữa, xuống đây.”

Tô Cẩm Chi không thể phản kháng hắn, chỉ có thể nhận lấy khăn mặt người đàn ông đưa tới trượt vào suối nước nóng.

“Bức tranh này là em vẽ sao?” Tần Diệp Chu đưa quyển phác họa tới trước mặt cậu, chỉ vào một bức tranh vẽ đầy hoa hướng dương mà hỏi.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp