Đi khoảng 50 mét thì tới nhà ăn công nhân viên ở tầng hai, trên bàn dài vẫn còn mấy ly nước chưa uống hết, trong gạt tàn chứa đầy tàn thuốc, sau cửa kính của quầy nhận thức ăn còn bày biện chút cơm thừa canh cặn đã nguội lạnh từ lâu. Hứa Hạo Ngư bước qua nhìn thử, lập tức hét lớn: “Đậu má, người ở đây ăn ngon quá, tôi nhìn mà thấy đói.”
Nói xong cậu ta còn nuốt nước bọt y như dân chạy nạn mấy tháng chưa ăn cơm trong căn cứ.
Hùng Nam cẩn thận đặt quả lựu đạn định hướng xuống đất, nghe thấy câu này của Hứa Hạo Ngư có chút cạn lời: “Ăn không ngon thì ai thèm tới chỗ thế này làm việc chứ?”
Trung tâm thí nghiệm tách rời tất cả căn cứ an toàn của nhân loại, là môi trường làm việc hoàn toàn khép kín. Cuộc sống của người ở đây cơ bản không có hình thức giải trí gì, còn phải đối mặt với đám zombie buồn nôn kinh khủng cả ngày, chịu rủi ro bị cào hoặc cắn một cái sẽ trở thành một trong số vật thí nghiệm. Nếu phúc lợi và tiền lương không tốt, còn ai bằng lòng tới đây làm việc chứ?
Tựa như bộ đội đặc chủng bọn họ, nếu không phải do chủ thuê ra tiền đủ cao, ai lại sau khi tận thế kết thúc có căn cứ an toàn không ở, cả ngày lảng vảng trong đủ loại zombie.
“Được rồi đừng lề mề nữa, thời gian của chúng ta không nhiều, mau chuẩn bị đi, tôi muốn quay về căn cứ uống rượu rồi.” Hùng Nam cầm điều khiển từ xa lùi ra xa, bảo người khác tìm chỗ an toàn để trốn.
Tô Cẩm Chi theo sau Khương Lê Sơn tìm một cái tủ làm vật chắn, vừa ngồi ổn định chợt nghe thấy Hứa Hạo Ngư nói: “Anh đặt bom ở đây không sợ dẫn đám zombie tới sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play