Sau khi Tô Cẩm Chi kiềm chế bản thân châm trà cho Vân Mộng Trần xong liền vội vàng rót cho mình một chén, rũ mắt thưởng thức cẩn thận, chỉ cảm thấy trong miệng thấm nhuần mùi vị tươi mới, hương trà xông thẳng vào mũi —— giời ạ, trà ngon thế này cho dù ở tương lai có táng gia bại sản dùng hết tiền mua thuốc cậu cũng không uống được một ly!
Tô Cẩm Chi khoe khoang với No.0: “No.0, trà này ngon quá đi mất!”
Tinh thần No.0 chán nản: “Hu hu hu No.0 không uống được…”
Tô Cẩm Chi từ tốn nuốt nước trà ấm áp vào bụng, nói: “Mi nói hôm nay Phong Cửu Lê sẽ xuất hiện trên sông Lâm Thanh này, cuối cùng có thật hay không? Mi đừng gạt ta đấy, gió sông ở đây sắp thổi ta lạnh chết rồi.”
No.0 kiên định nói: “Thiệt mà! Dự tính còn khoảng năm phút nữa thì mục tiêu cứu vớt chính sẽ chạm mặt kí chủ, xin kí chủ đại nhân kiên nhẫn chờ!”
Tô Cẩm Chi nghe No.0 nói vậy thì an tâm hơn nhiều, cậu vừa buông chén ngọc xuống đã thấy một gã sai vặt vén rèm bước vào, đến cạnh Vân Mộng Trần nhỏ giọng nói mấy câu, sau khi nói xong, rõ ràng trên mặt Vân Mộng Trần đã có thêm vài phần sốt ruột, nhưng lúc ánh mắt hắn liếc ngang nhìn thấy cậu thì lại mạnh mẽ nén xuống.
Tô Cẩm Chi giả vờ hỏi hắn: “Vân huynh, sao thế?”
Vân Mộng Trần đứng dậy khỏi sập mềm, thở dài nói với Tô Cẩm Chi: “Vô Diễm, lúc nãy thuyền hoa của chúng ta lướt ngang qua sư đệ ta, hắn nhận ra ta, hiện tại đang chờ bên ngoài muốn gặp ta một lần, Mộng Trần xin được phép vắng mặt một lúc.”
Tô Cẩm Chi nghe vậy thì lập tức phì cười một tiếng, vẫy vẫy tay khép hờ mi nói: “Ta còn tưởng là chuyện gì, được rồi, ngươi đi đi, ta đợi ngươi.”
Vân Mộng Trần dõi theo đôi mắt cậu một chút, sau đó gật đầu, xốc màn sa đỏ nhạt ngăn cách khoang thuyền lên, nhưng không ngờ rằng sư đệ hắn lại trực tiếp lên thuyền hoa. Lúc Vân Mộng Trần nhìn thấy hắn thì trái tim chợt nặng nề, theo bản năng đứng chắn trước màn, muốn ngăn cản tầm mắt của Tô Cẩm Chi. Song giữa sông gió lớn, khi Vân Mộng Trần vén rèm thì mảnh màn sa kia đã theo động tác của hắn phất lên cao, rất lâu vẫn chưa hạ xuống. Tô Cẩm Chi khẽ nâng mắt đã nhìn thấy rõ ràng bóng người mặc đồ đen đứng ở đầu thuyền hoa.
Trên mặt người kia mang theo tươi cười, khóe môi nhẹ cong, vậy nhưng vẫn không giấu được nét lạnh lùng và sắc bén thâm thúy giữa hai đầu lông mày, một thân lệ khí đẫm máu do chém giết trên chiến trường dường như cách cả thuyền hoa cũng có thể dễ dàng ngửi thấy được, khiến người khác lùi bước né tránh.
Thế nhưng khuôn mặt đó của hắn, chính là thứ mà Quân Trường Nhạc ngày đêm phác họa bằng loại mực vĩnh viễn không phai màu trong lòng suốt mười năm ròng, vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức vào thời khắc tương phùng khiến y không nhịn được cho rằng mười năm chia lìa, chờ đợi và đau khổ này chẳng qua chỉ là một giấc mộng dài của y.
Sau khi tỉnh lại, giây phút người nọ lại lần nữa xuất hiện trước mặt y, mày mặt vẫn hệt như lần đầu gặp gỡ dưới mái hiên mới chỉ ngày hôm qua.
Thế nhưng đối với Tô Cẩm Chi mà nói, cậu thật sự chỉ mới gặp người này không lâu trước đây mà thôi.
Tên này cmn quả thực là Tần Diệp Chu version tóc dài mà!
Bề ngoài của hắn ít nhiều gì cũng hơi khác biệt một chút, nhưng chỉ vừa nhìn tới cặp lông mày kia, đôi mắt kia, ngay cả điệu cười cũng y xì đúc!
Kỹ năng diễn xuất của Tô Cẩm Chi online trông vòng một giây, ngón tay cậu đột nhiên rung rẩy chạm phải chén ngọc xanh, trà nóng đổ ra ngoài, phút chốc đã bị gió lạnh trên sông làm mất đi độ ấm. Cậu tha thiết nhìn chằm chằm người nọ, bờ môi không còn giọt máu khép mở, thấp giọng lẩm bẩm kêu tên của người nọ: “A Sơn…”
Kỳ thật Tô Cẩm Chi muốn kêu là “Tình cũ”, nhưng nếu cậu mà hô ra miệng thật thì lập tức sẽ bị No.1 oán giận tới chết.
Mà sau khi Vân Mộng Trần thấy thanh niên che ngực không nhịn được run rẩy, hô hấp cũng chợt mất kiểm soát trở nên dồn dập hẳn lên, mất đi nửa phần biếng nhác lành lạnh ngày xưa, thanh âm trầm thấp thì thào kia lọt vào tai thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Cẩm Chi, người nọ nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía cậu, đôi đồng tử đen như mực vẫn sâu thẳm như đáy hồ, phẳng lặng không gợn sóng, lạ lẫm đến mức khiến cậu cảm thấy lạnh thấu xương như rơi vào ngày đông, bị gió tuyết tàn phá vùi lấp —— hôm qua vẫn còn là tình cũ triền miên, hôm nay đã biến thành khách làng chơi xa lạ.
Vị khách làng chơi này còn có thể giết người nữa!
Nhớ lại cảnh tượng bị Tần Diệp Chu gài bẫy, Tô Cẩm Chi sợ run đứng bật dậy bỏ chạy, lúc chạy đến cửa ra vào thì lảo đảo ngã xuống, được Vân Mộng Trần kịp thời đỡ lấy.
Phong Cửu Lê lẳng lặng nhìn cậu một lúc, không để ý trái tim trong khoảnh khắc nhìn thấy người kia đã chợt rung động, dời mắt nhìn Vân Mộng Trần hỏi: “Tam sư huynh, vị này là ——”
Vân Mộng Trần đỡ Tô Cẩm Chi, đương nhiên có thể cảm nhận được phản ứng không tự nhiên của cậu, nghe thấy thế vẫn giải thích với Phong Cửu Lê, thanh âm khàn khàn mà chậm chạp: “Y… y là lâu chủ của lầu Hoa Tê… Hoa Vô Diễm.”
“Cẩm Chi, đây là thất sư đệ của ta, tướng quân nước Sùng Lạc Phong Cửu Lê.” Sau đó, hắn lại thấp giọng nói bên tai Tô Cẩm Chi, cũng không biết là nói cho thanh niên nghe, hay là nói cho bản thân nghe.
Sau khi Phong Cửu Lê biết được thân phận của Tô Cẩm Chi, lại thấy hai người dựa sát vào nhau trước mắt, đuôi lông mày chợt nhướng cao, cười nhạo nói: “Thì ra là Vô Diễm công tử à, xem ra sư đệ ta đã quấy rầy chuyện tốt của tam sư huynh rồi, ngày khác chúng ta gặp lại, cáo từ.” Nói xong, hắn liền lên chiếc thuyền hoa khác rời khỏi.
Vạt áo đen trầm của người đàn ông nhẹ nhàng phất lên một cái, để lại bóng lưng như bóng đêm, thanh niên kinh ngạc dõi theo hắn, cơ thể khẽ run rẩy.
Vân Mộng Trần nhìn Tô Cẩm Chi với vẻ lo âu: “Cẩm Chi… ngươi có sao không?”
Thanh niên dường như không nghe thấy hắn nói gì, nhìn bóng lưng đang dần khuất xa của Phong Cửu Lê, khó tin lẩm bẩm: “Sao lại…”
No.1 cảm thấy có chút kỳ quái: “Sao tự nhiên diễn xuất của cậu tốt bất ngờ vậy?”
Tô Cẩm Chi hồn bay phách lạc: “Hắn lại làm như không nhìn thấy mỹ mạo của ta, giống y như mấy tiểu quan trong lầu vậy, trong mắt chỉ có mỗi Vân Mộng Trần.”
No.1: “…” Thần kinh.
“Mục tiêu cứu vớt chính đã xuất hiện.” Giọng điện tử vốn không mang theo chút tình cảm nào của No.1 càng thêm lạnh lùng, “Thời gian tạm nghỉ ở thế giới trừng phạt đã kết thúc, bắt đầu cứu vớt mục tiêu kèm theo ở thể giới trừng phạt —— Quân Trường Nhạc, tiến độ hiện tại: 0/100.”
Tô Cẩm Chi: “…”
Vì vậy trong phút chốc, Vân Mộng Trần liền nhìn thấy thanh niên trong ngực đột nhiên che miệng ho khan dữ dội, ho đến tê tâm liệt phế, tựa như muốn nôn lá phổi vốn đã tơi tả yếu ớt trong người ra ngoài, sau đó từ kẽ ngón tay bắt đầu tràn ra máu đỏ tươi, chậm rãi ngã xuống đất, khép chặt hai mắt hôn mê.
Lúc Tô Cẩm Chi tỉnh lại lần nữa, cậu đã về tới lầu Hoa Tê rồi.
Cận thị Hỉ Nhạc của cậu đang đỏ mắt gạt lệ đứng trước giường, Thu Dịch cũng có mặt trong phòng, trong tròng mắt Vân Mộng Trần thì đầy rẫy tia máu, ngồi bên mép giường vắt khăn ướt lau mặt cho cậu. Ba người thấy cậu đã tỉnh lại thì bỗng nhiên trên mặt tràn đầy nét vui mừng.
Đầu tiên Hỉ Nhạc nhào đầu về phía cậu: “Mụ mụ! Mụ mụ! Ngài tỉnh lại rồi! Dọa chết Hỉ Nhạc hu hu hu ——”
Thu Dịch cũng hỏi: “Công tử, bây giờ ngài đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Tô Cẩm Chi nghe xưng hô của Hỉ Nhạc đối với cậu, hơi thở đứt quãng suýt chút nữa lại hôn mê bất tỉnh.
Cũng may Vân Mộng Trần hiểu rõ cậu, sau khi thở phào nhẹ nhõm thì cong ngón tay gõ đầu Hỉ Nhạc: “Đã dặn bao nhiêu lần rồi, phải gọi là Cẩm Chi công tử.”
“Không sao…” Tô Cẩm Chi vừa mở miệng đã phát hiện thanh âm của mình cực kỳ suy yếu, cậu chống lên giường, Hỉ Nhạc thấy thế liền nhét gối mềm vào sau lưng cậu, cùng Thu Dịch đỡ cậu ngồi dậy.
Vân Mộng Trần thở dài, nói: “Tỉnh là tốt rồi.” Sau đó hắn dặn dò Hỉ Nhạc, “Ngươi mau đi sắc thuốc cho công tử, mang thêm bát cháo nóng tới đây, ở chỗ này có ta là đủ rồi.”
“Vâng.” Hỉ Nhạc nghe vậy mới từ mép giường đứng dậy, Thu Dịch liếc cậu một cái, cũng than thở rời khỏi.
Đợi đến khi vang lên tiếng đóng cửa, Vân Mộng Trần ngồi lên rìa giường nhìn Tô Cẩm Chi, giả bộ như chuyện gì cũng không biết, dò xét hỏi: “Cẩm Chi, ngươi có thể nói cho ta biết cuối cùng là có chuyện gì xảy ra không? Ngươi quen thất sư đệ của ta à?”
Tô Cẩm Chi rũ mắt, tầm mắt rơi nhẹ nhàng hướng về cửa sổ phía nam, im lặng không nói.
Bên ngoài cửa sổ phía nam là phố Hoa Đào người người đi lại huyên náo, con đường trải đầy hoa đào tươi sáng rực rỡ; thế nhưng bên trong cửa số phía nam lại khác, không khí tựa như ngưng đọng, lặng yên chẳng một tiếng hít thở.
Đang lúc Vân Mộng Trần cho là cậu sẽ không hé môi, thanh niên bỗng nhắm mắt lại, thanh âm như châu ngọc va vào nhau nhẹ nhàng bật ra khỏi miệng, lộ rõ vẻ yếu ớt: “Hắn là sư đệ của ngươi à…”
Vân Mộng Trần nháy mắt giật mình, gật gật đầu, cân nhắc từ ngữ cẩn thận nói: “Hắn tên là Phong Cửu Lê, là tướng quân của nước Sùng Lạc, ta cho là… Cẩm Chi biết rõ hắn.”
Lời nói đã cẩn trọng hết mức, thanh niên trên giường tựa như đã mệt mỏi đến tận cùng, nặng nề gật đầu.
Đương nhiên nguyên thân đã từng nghe danh tướng quân nước Sùng Lạc Phong Cửu Lê. Chẳng qua y không biết, người mà bản thân tâm tâm niệm niệm đợi chờ mười năm dài dằng dặc gần như cả đời lại là người nọ, vô duyên vô cớ thay tên đổi họ, trở thành tướng quân quyền cao chức trọng ở quê hương mà y ngày nhớ đêm mong cũng không dám trở về, đã vậy còn quên y, quên hết tất cả của bọn họ, cũng đã quên một Quân Trường Nhạc vẫn luôn chờ đợi hắn.
Tô Cẩm Chi mở mắt ra, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Vân Mộng Trần, đôi mắt tràn đầy hi vọng, tựa như người điên lẩm bẩm: “Ta muốn gặp hắn một chút… Ta muốn gặp hắn! Ta sẽ gửi duyên thiếp cho hắn!”
Nói xong thanh niên liền không để ý đến cơ thể của mình, xốc áo ngủ bằng gấm muốn xuống giường.
Vân Mộng Trần nghe thấy thế thì cả người đột ngột run lên, thấy động tác của thanh niên thì nhanh chóng cản lại, sau khi im lặng trong chốc lát thì khàn giọng nói: “Bây giờ ngươi không nên xuống giường… Ta sẽ lấy giấy bút lại đây cho ngươi.”
Thanh niên thở hồng hộc, động tác lúc nãy đối với người bình thường mà nói có lẽ là dễ dàng, nhưng đã khiến cậu mất sạch sức lực, song hai mắt cậu lại sáng rỡ bất thường.
Vân Mộng Trần nhận lấy duyên thiếp đã viết xong của thanh niên, nở một nụ cười cứng ngắc, khẽ nói với thanh niên: “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta thay ngươi đi đưa duyên thiếp này là được…”
“Cảm ơn Vân huynh.” Thanh niên nghe thế thì cười nói cảm ơn, sau đó lại tựa như cực kỳ mệt mỏi khép mắt lại, tựa vào gối mềm nghỉ ngơi.
Vân Mộng Trần nhìn khuôn mặt đang ốm đau nhưng vẫn lộng lẫy diễm lệ không giống người thật, yết hầu run rẩy lên xuống vài lần, cuối cùng gần như chay trối chết ra khỏi phòng.
Tô Cẩm Chi thấy bản thân đã đóng kịch thành công thì chậm rãi đổi giọng: “Suýt chút nữa là bị lộ tẩy rồi!’
Dù sao cậu cũng không phải là cổ nhân, bình thường nói chuyện còn được, đến lúc thực sự viết thư thì mấy từ ngữ văn vẻ kia lại không quen biết cậu, may là No.0 đã kịp thời biên một đoạn cho cậu mới giữ được thiết lập nhân vật.
No.0 tranh công nói: “Kí chủ đại nhân đừng sợ, tất cả đã có No.0 ở đây!”
Tô Cẩm Chi nói với No.0: “No.0 cưng à cưng thiệt đáng yêu, nhưng cưng có thể thay đổi tật xấu hở chút lại phun máu này của ta hay không?” Cậu tới thế giới này còn chưa làm được bao nhiêu nhiệm vụ, vậy mà không biết đã phun ra bao nhiêu máu rồi, có thật là cậu sẽ không ngoẻo không?
“No.0 đã cố gắng giảm bớt một phần cảm giác đau đớn cho kí chủ đại nhân rồi.” Thanh âm của No.0 mang theo chút xoắn xuýt, “Giảm bớt số lần thổ huyết sẽ bị No.1 ca ca phát hiện…”
“Được rồi, vậy thôi cứ thổ huyết đi.” Tô Cẩm Chi lập tức nói, chẳng qua cậu cũng chú ý tới chi tiết trong lời nói của No.1, “No.0, ta và ngươi nói chuyện No.1 không biết à?”
No.0 nói: “Nói chuyện riêng thì sẽ không biết, nhưng nếu nói chuyện công cộng thì sẽ biết á. Cũng giống thế, khi kí chủ đại nhân và No.1 ca ca nói chuyện với nhau No.0 cũng không nghe thấy.”
Tô Cẩm Chi có chút kì quái: “Không phải hai người là một hệ thống sao? Lại còn phân chia ra nói chuyện riêng với nói công cộng nữa hả?”
No.0 có chút tủi thân: “AI cũng có quyền riêng tư mà.”
Tô Cẩm Chi vẫn thấy rất lạ, nhưng trong đầu cậu đầy suy nghĩ lộn xộn, vừa phải nghĩ cuối cùng Quân Trường Nhạc muốn làm gì, vừa phải tính xem nên kích thích Khương Lê Sơn mất trí nhớ thế nào, không bao lâu sau đã quẳng việc này ra sau đầu.