Vậy mà giờ Hoài Trú lại nhắc đến vấn đề này, lại còn hỏi sau khi bọn họ vừa làm xong, Tô Cẩm Chi cứ thấy có gì đó kỳ lạ.
“Đôi khi tôi cảm thấy cái gì em cũng hiểu…” Hoài Trú ghé bên tai cậu thấp giọng thì thầm, hơi thở ấm nóng khiến Tô Cẩm Chi ngưa ngứa, nhưng đến khi cậu nghe hết lời Hoài Trú nói liền cứng đờ. Chẳng lẽ Hoài Trú cảm thấy cậu OOC à?
Nhưng Hoài Trú không dừng lại ở chủ đề này quá lâu. Hắn cười nhẹ một tiếng, lẩm bẩm bằng giọng rất trầm: “Nhưng rồi lại mong em chẳng hiểu gì, thế lại tốt biết bao.”
Câu cuối cùng hắn nói thật sự quá nhỏ, như ngậm trong cổ họng. Ngay cả Tô Cẩm Chi kề cận hắn là thế, không cố tập trung hết mức để lắng nghe nên cũng chẳng rõ lời ấy là gì.
“Hoài ơi, anh nói gì vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ nhớ trước kia có người nói với tôi một câu.” Hoài Trú lơi vòng tay ôm cậu ra một chút, “Bà ấy nói, lãng quên chính là sự bảo vệ dịu dàng nhất của não.”
Lời này, nếu nói với một Tô Cẩm Chi không mất trí nhớ của ngày trước, có lẽ cậu sẽ tán thành, hay chí ít sẽ không phản đối, bởi vì có vài ký ức cực kỳ đau đớn và tuyệt vọng khôn cùng, đúng là quên đi sẽ tốt hơn. Nhưng, ký ức lại là thứ không thể lựa chọn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT