“Vậy à.” Bart nghe Tô Cẩm Chi nói vậy thì chuyển mắt về phía Hoài Trú.
Hoài Trú không để tâm đến ánh mắt dò xét của Bart mà chỉ đáp lại ánh nhìn nơi đôi mắt màu trà nhạt của thiếu niên, trái tim trong nháy mắt như ngừng đập, và khi phút chốc ấy qua đi, nó lại mừng rỡ đập kịch liệt, đập cả vào xương sườn thứ ba của hắn, lực còn dữ dội hơn lần đầu tiên hắn giết người.
Nhưng trong mắt của người ngoài, vẻ mặt của hắn không có bất kỳ thay đổi nào, đầu mày đuôi mắt vẫn cái vẻ hờ hững như trước.
Tô Cẩm Chi vừa cười vừa hỏi hắn, giọng nói ôn hòa: “Anh có thể làm người mẫu của tôi không?”
Nguyên thân rất thích vẽ tranh, đôi khi vẽ cảnh, thi thoảng vẽ người, người mẫu đa phần là người hầu và vệ sĩ trong lâu đài, đương nhiên người được vẽ nhiều nhất vẫn là Bart. Trên bức tường nơi hành lang trong lâu đài có treo không ít tranh chân dung của Bart mà Doãn Ca vẽ.
Chỉ có điều, sau khi Hoài nghe cậu hỏi gì thì ngây cả người, hắn thật sự không ngờ rằng thiếu niên lại hỏi vấn đề này, vậy nên hắn không thể trả lời ngay được.
Theo Bart, đôi đồng tử màu xám kia của Hoài Trú quả thực rất đặc biệt, nhưng hoàn toàn không thể gọi là “đẹp”, ngược lại, màu sắc u ám đó còn khiến kẻ này trông có vẻ hơi thâm hiểm mà nghiêm túc. Nhưng đàn ông châu Á trong mắt ông ta chẳng khác gì nhau lắm, nói không chừng vẻ đẹp của hắn chỉ có đứa con lai này của ông ta mới hiểu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT