Tô Cẩm Chi mất đi ý thức trong cơn đau đớn không ngớt ở ngực trái, lại từ trong một loại đau đớn khó nói nên lời khác mà tỉnh lại.
Cậu cảm giác phổi mình nóng rát như sắp nổ tung đến nơi vậy, trên chân của cậu không mang giầy, giẫm thẳng lên đá vụn và cành khô lộn xộn dưới đất, tay phải được một người siết chặt, kéo lấy cậu liều mạng chạy về phía trước.
Những tình cảm trước khi chết ở thế giới cũ vẫn còn ảnh hưởng đến cậu, bây giờ còn thêm cả cơn đau trong người, Tô Cẩm Chi trừng to hai mắt, nước mắt tí tách rơi xuống, cậu hít hít mũi mấy cái liền thấy người đang kéo cậu chạy đi đột nhiên quay đầu lại, nhìn cậu đầy lo lắng: “Cẩm Chi!”
Tần Diệp Chu?!
Khi Tô Cẩm Chi nhìn rõ mặt của hắn thì thoáng sửng sốt trong nháy mắt, cậu theo bản năng nhìn về phía đùi người nọ, lúc phát hiện hắn đang đứng vững vàng trên đất thì nhanh chóng phản ứng lại, hiện giờ cậu đang ở một thế giới khác, người này tuyệt đối không phải Tần Diệp Chu, mà là mục tiêu cứu vớt chính lần này của cậu.
Tần Diệp Chu ver non hơn dừng bước, đỡ Tô Cẩm Chi: “Cẩm Chi, em còn chạy được không?”
Thế nhưng hiện tại đừng bảo Tô Cẩm Chi nói chuyện với hắn, cậu cảm thấy chuyện mình có thể ngừng thở hổn hển hay không cũng đã là vấn đề lớn.
“Cẩm Chi, em đi trước đi, ta sẽ dẫn bọn họ rời khỏi.” Tần Diệp Chu ver non hơn hiển nhiên cũng nhìn ra cậu không khỏe, ngừng trong chốc lát mới nói.
No.1 cũng nhắc nhở cậu: “Người phía sau sắp đuổi tới rồi.”
Tô Cẩm Chi hít vào từng ngụm không khí, trả lời No.1 trong đầu: “Nhưng cmn ta hết chạy nổi rồi, chuyện gì đang xảy ra thế?”
No.1 lời ít ý nhiều nói: “Hai người đang bị truy đuổi.”
“Ta có mù đâu!”
“Cậu có thể không cần chạy.” No.1 tiết lộ kịch bản cho cậu, “Những người kia sẽ không giết cậu, nhưng Khương Lê Sơn thì lại không chắc.”
Tô Cẩm Chi hỏi: “Khương Lê Sơn?”
No.1 nói cho cậu biết: “Chính là mục tiêu cứu vớt chính của cậu ở thế giới này.”
Tô Cẩm Chi thở phì phò, không kịp chỉnh lý thông tin liên quan đến thế giới này mà No.1 gửi cho cậu, nhưng cậu nghĩ nếu như những người kia sẽ không giết cậu, vậy thì để Khương Lê Sơn chạy trước di.
“Khương Khương Lê Sơn…” Tô Cẩm Chi thở hồng hộc, nâng tay nắm lấy vạt áo của người nọ, “Bọn họ sẽ không làm gì ta đâu, nhưng nếu ngươi còn dẫn theo ta, nhất định sẽ không thể rời khỏi chỗ này…”
“Cẩm Chi…” Khương Lê Sơn nhíu chặt hai hàng lông mày, trên gương mặt giống Tần Diệp Chu tới bảy tám phần tràn đầy thống khổ, tiếng gọi Tô Cẩm Chi cũng có chút kinh hoảng.
Từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân và náo động ngày càng gần, Tô Cẩm Chi hít sâu một hơi, đẩy Khương Lê Sơn về phía trước, thấp giọng quát: “Đi mau đi!”
Khương Lê Sơn lùi về sau vài bước, tiến lên trở lại, đeo mảnh ngọc đỏ máu trước cổ mình lên cổ Tô Cẩm Chi: “Cẩm Chi em chờ ta, ta nhất định sẽ mang người tới cứu em.”
Sau khi nói xong, hắn liền cúi người hôn lên môi Tô Cẩm Chi một cái.
Tô Cẩm Chi bị hành động của hắn làm cho bối rối, bặm môi đưa lưỡi ra liếm được hương vị mặn chát —— đó là nước mắt của Khương Lê Sơn.
“Ta chờ ngươi…” Tô Cẩm Chi nắm chặt mảnh ngọc lẩm bẩm nói.
Khương Lê Sơn mỗi bước đều ngoảnh đầu nhìn lại, cuối cùng cắn răng biến mất tại rừng sâu.
Tô Cẩm Chi dựa vào thân cây điều hòa hô hấp, chưa được mấy phút thì đám người đuổi theo không buông kia cũng chạy tới, cậu vừa ngẩng đầu lên liền thấy trước mắt hiện lên bóng đen, “Chát” một tiếng bị người ta hung hăng tát vào mặt.
“Con mẹ nó, cho tụi mày chạy này!” Người nọ tát một cái còn chưa đủ, túm lấy tóc cậu đạp cậu ngã xuống đất, từng cước từng cước đá lên vùng bụng mềm mại.
Tô Cẩm Chi kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó cuộn chặt người lại, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng tựa như bị một cây đao cùn chọc khuấy, máu huyết tanh ngọt lưng chừng cổ họng cậu, có chút ít tràn ra khóe môi, nhưng so sánh với cái tát lúc nãy lại không đáng kể chút nào.
“Đủ rồi! Đừng đánh tiếp nữa!” Một người khác cũng chạy tới, ngăn lại trước khi người nọ đánh Tô Cẩm Chi lần nữa.
“Nhưng tiện nhân này đã cắn đứt ngón tay của lão tam!”
“Vậy ngươi cũng không thể đánh vào mặt y chứ! Đánh hư rồi chúng ta làm sao bán có giá được?! Đầu tiên nhốt y lại đã rồi nói tiếp…”
Tô Cẩm Chi nằm co quắp trên đất, trước mắt một mảnh đen kịt, trên trán và trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, đau đến co giật từng đợt, thân thể này dường như rất yếu ớt, cho dù Tô Cẩm Chi đã cắn đầu lưỡi để bản thân tỉnh táo một chút nhưng thần trí của cậu vẫn dần lâm vào hôn mê, cuối cùng chìm vào bóng tối.
Đến lúc tỉnh lại lần nữa, cậu vừa mở to mắt đã thấy cổ họng có cảm giác ngứa ngáy không kìm chế được, sau đó là một dòng tanh ngọt trượt theo vách khí quản của cậu cố gắng bò lên, Tô Cẩm Chi muốn vịn giường ngồi dậy, lại phát hiện hai tay mình mềm nhũn không có một chút sức lực, chỉ có thể nghiêng đầu qua một bên gối, ho ra một ngụm máu đỏ đặc quánh.
“Mụ mụ, y lại hộc máu nữa rồi!”
Tô Cẩm Chi mơ mơ màng màng không còn thấy rõ thế giới trước mắt, chợt nghe thấy cạnh giường ầm ĩ một trận, tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng thét chói tai hòa vào nhau, dần dần sát về phía cậu.
Một làn hương thơm ngát đưa tới, trong dư quang của Tô Cẩm Chi thoáng nhìn thấy cái bóng màu đỏ thẫm lướt qua, sau một cái chớp mắt, cậu cảm giác được một bàn tay mềm mại xoa trán của mình, kế đó là một giọng nam dịu dàng ấm áp vang lên: “Được rồi được rồi, ta nhìn thấy rồi, có mù đâu mà gọi mãi thế, đại phu nói hắn phun máu tụ trong ngực ra là ổn rồi.”
Người nọ nghe vậy thì nhanh chóng nhận sai nói: “Mụ mụ con sai rồi…”
“Ai, sao lại đánh y thành như vậy, ta mua về còn chưa kiếm được đồng nào đó, chữa bệnh dưỡng thương cho y cũng mất rất nhiều bạc…” Người con trai thở một hơi thật dài, lập tức Tô Cẩm Chi cảm giác được mặt mình được nâng lên, bị người nào đó nắm lấy cằm xem xét kỹ càng, “Cũng may gương mặt này vẫn không sao, về phần mấy vết roi trên người y —— Bình An, ngươi đến ngõ Thiệu Lê mời thợ đến cho ta, thừa dịp vết thương trên lưng y còn chưa lành, thử khắc huyết điêu* lần trước hắn nói xem sao.” (*hình xăm máu)
Tô Cẩm Chi cố gắng muốn mở to hai mắt, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng hé mắt ra, mơ hồ nhìn thấy có vài người đứng cạnh giường của mình, người con trai đang nắm cằm cậu có khuôn mặt diễm lệ, nơi khóe mắt là hình xăm hình hoa đào hồng nhạt, đối diện với ánh mắt của cậu, người con trai kia nở nụ cười: “Tỉnh rồi à?”
Tư duy của Tô Cẩm Chi vẫn đang nhão nhoẹt như hồ, chớp mắt hai cái sau đó gục đầu ngất đi.
Chờ đến lúc cậu tỉnh lại lần nữa là đã hơn nửa tháng trôi qua, phòng ngủ của cậu rất yên tĩnh, xung quanh không có một ai, Tô Cẩm Chi mở to hai mắt nhìn màn trướng được thêu hoa văn tinh xảo lộng lẫy mềm mại rũ xuống, sau một hồi mới nói khẽ: “No.1?”
No.1 nhanh chóng trả lời cậu: “Buổi sáng tốt lành nhé kí chủ.”
Tô Cẩm Chi: “…”
Tốt cái đầu mẹ mi, cậu một chút cũng không tốt, sắp đau đến chết rồi.
Tô Cẩm Chi chửi ầm lên: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Sao cậu vừa tới thế giới này đã bị người khác đuổi giết thế?
No.1 tiếp tục lời ít ý nhiều: “Cậu bị người ta bán.”
Tô Cẩm Chi: “???”
Nghe No.1 nói thế, Tô Cẩm Chi tranh thủ thời gian nhắm mắt lại chỉnh lý trí nhớ No.1 gửi cho cậu lúc đầu, sơ lược về thân phận và nhiệm vụ mà cậu cần hoàn thành ở thế giới này.
Đây là một thế giới lấy bối cảnh cổ đại, tổng cộng chia thành năm nước, hiện tại cậu đã bị bán đến nước Chư Hoa yếu ớt nhất trong số các quốc gia, dựa vào các nước lớn để sinh tồn. Chủ nhân của thân thể này là tú bà của tiểu quan quán lớn nhất Chư Hoa lầu Hoa Tê —— đệ nhất mỹ nhân của nước Chư Hoa Hoa Vô Diễm.
Trong cả năm nước, phàm là người đã từng gặp Hoa Vô Diễm thì bất kể nam hay nữ không một ai không sinh lòng ngưỡng mộ y, khen y là thần tiên hạ phàm, sắc nước hương trời, xinh đẹp hết phần thiên hạ, trong đời có thể gặp được một lần thì dù có chết cũng không còn gì hối tiếc; còn nếu có thể trở thành nhập mạc chi tân* của y, bao y một đêm thì chính là chuyện may mắn tốt đẹp nhất thiên hạ. (*khách bên trong màn, ý chỉ những người có quan hệ thân mật, ở đây ý chỉ khách làng chơi)
Tô Cẩm Chi xốc chăn gấm thêu hoa đắp trên người lên, ngồi dậy, vừa đặt chân xuống đã giẫm lên mặt thảm mềm mượt như nhung, phòng ngủ của cậu được bày trí cực kỳ đẹp đẽ tinh xảo xa hoa: màn che được kết từ lưu ly và trân châu, đệm giường bằng gấm vóc tinh tế mềm mại, một đống tiền tài bảo vật này đã tinh tế tôn lên vẻ đẹp bông hoa của nước Chư Hoa.
Hoa Vô Diễm, Tô Cẩm Chi đặt danh tự giữa răng môi cẩn thận đọc lên, thầm nghĩ cái tên này đúng là hữu danh vô thực. (Vô Diễm có nghĩa là không xinh đẹp)
Tên thật của nguyên thân là Quân Trường Nhạc, thuộc dòng dõi hoàng tộc của quốc gia cường đại nhất trong năm nước.
Tên chữ của nguyên thân cũng là Cẩm Chi, y vốn không phải người của chốn phong trần này, thân thế của y vô cùng hiển hách, máu thịt xương cốt từ trong ra ngoài đều chảy xuôi khí chất được thế gia quý tộc tỉ mỉ hun đúc tạo thành, nhưng y lại yêu một người không nên yêu —— con cháu của tội thần Khương thị, Khương Lê Sơn.
Khương Lê Sơn lớn hơn y ba tuổi, từ nhỏ hai người đã lớn lên bên nhau, thân mật không chút khoảng cách, vào năm Quân Trường Nhạc mười bốn tuổi, hai người đã tự ý định chuyện cả đời.
Một năm đó, tình cảm ngọt ngào sâu đậm nhất, cũng là năm đau khổ khó chịu nhất.
Khương thị khiến quốc quân tức giận, cả gia tộc bị tru di.
Nhưng Quân Trường Nhạc yêu Khương Lê Sơn vô ngần, không nỡ bỏ mặc hắn chịu khổ một mình, vậy nên y lén người thân trốn khỏi nhà họ Quân, mua chuộc ngục tốt cứu Khương Lê Sơn ra ngoài. Nhưng trên đường giúp đỡ Khương Lê Sơn trốn chạy, châu báu tiền bạc y mang theo cho Khương Lê Sơn đều bị người khác cướp sạch, vì thế hai người bị cuốn vào ổ cướp.
Bọn họ thừa dịp đêm khuya trốn ra ngoài, lại bị tên gác đêm của ổ cướp phát hiện. Quân Trường Nhạc vì để Khương Lê Sơn có thể trốn thoát thành công mà tự mình chạy ra khỏi nơi ẩn nấp, chỉ hy vọng sau khi Khương Lê Sơn rời đi có thể mang người tới cứu y.
Nhưng trên đường xuống núi Khương Lê Sơn lại gặp chuyện ngoài ý muốn ngã xuống vách núi, đầu bị va đập, sau khi tỉnh lại đã mất trí nhớ.
Hắn được một người ở ẩn trong cốc Quỷ Vân cứu, sau khi luyện được một thân võ nghệ cao cường đã rời núi tham gia quân ngũ, lập nhiều chiến công hiển hách rồi trở thành đại tướng quân của nước Sùng Lạc Phong Cửu Lê, cũng đã quên mất người vẫn một mực chờ hắn đến cứu Quân Trường Nhạc.
Quân Trường Nhạc không đợi được hắn cuối cùng bị đám cướp bán cho tiểu quan quán ở nước Chư Hoa, từ một công tử thế gia cao cao tại thượng trở thành kẻ mục nát tham sống sợ chết dưới thân khách làng chơi trong chốn phong trần. Trong mười năm, Quân Trường Nhạc chịu đủ khó khăn khổ sở, bệnh tật đầy người, nhưng vẫn không đợi được người mà hắn luôn chờ đợi kia.
Yêu thương ban đầu đã dần thối rữa trở thành yêu hận khó phân đầy đau đớn, cuối cùng Quân Trường Nhạc vì thân mang bệnh nặng, lại đánh mất ý chí để sống nên ôm hận mà chết.
Nhưng mốc thời gian hiện tại không chính xác, rõ ràng cậu còn sống.
Nghĩ tới đây, Tô Cẩm Chi đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, trong đầu cậu hiện lên một chút cảm giác không ổn: “No.1, mi đưa số liệu điều chỉnh cho ta xem thử.”