Cái này coi như là thư cầu hoan hả?
Tô Cẩm Chi nhướng mày nhìn bức thư trong tay.
Bị một ác ma để mắt tới, đây là chuyện mà mọi người ở thế giới này đều sợ hãi, nhưng trong số họ tuyệt đối không bao gồm cậu. Tuy rằng cậu rất muốn giữ bức thư này lại, nhưng hiển nhiên điều này là không thể, vì vậy Tô Cẩm Chi chỉ đành hơ bức thư trên cây nến, đợi ngọn lửa đốt trụi nó.
Đêm nay Tô Cẩm Chi thức trắng, cậu đang đợi Lucien và Ellen trở về.
Owen đã chết trong phòng khách, Tô Cẩm Chi không dám ở chỗ đó nữa, chỉ có thể đứng trong hành lang sáng đèn trước cửa phòng Lucien và Ellen. May mà hai người bọn họ không định đi suốt đêm không về ngủ, Tô Cẩm Chi đợi chưa bao lâu thì đã nhìn thấy bóng của Lucien và Ellen xuất hiện ở khúc ngoặt, lập tức tiến lên đón: “Lucien ——”
“Chúa ơi, Anlos ——” Tô Cẩm Chi còn chưa dứt câu, Lucien đã nhíu mày bước nhanh về phía cậu, trên gương mặt anh tuấn đầy vẻ lo âu và dịu dàng, khác hoàn toàn với dáng vẻ nổi giận của hắn sáng nay. Hình như Ellen cũng đã trở lại bình thường, tuy trên mặt vẫn chẳng có cảm xúc gì nhưng ánh mắt nhìn cậu đã không còn hống hách, ngạo mạn và khinh thường nữa, “Tôi và Ellen đã nghe nói đến chuyện của thầy Owen rồi, cậu không sao chứ?”
“Hai người…” Tô Cẩm Chi đờ cả người ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT