Chín giờ tối, Nhậm Kha trở về nhà trọ, cả nhà trống không.
Cô đứng ngoài cửa nhìn căn nhà tối thui sau khi mở cửa ra, hình ảnh tối hôm qua thoáng vụt qua đầu khiến lòng cô có chút căng thẳng.
Chốc sau cô mới nhớ đến máy trợ thính mình đang cầm trong tay.
Vào lần gặp Trình Đẳng hồi đầu tháng, Nhậm Kha phát hiện máy trợ thính anh đeo trên tai trái là kiểu cũ mấy năm trước, vì vậy cô đã nghĩ cách đặt một bộ mới, là bộ cô đang cầm trong tay.
Vốn định tranh thủ lần này anh ở nhà để thay máy trợ thính mới cho anh, ai ngờ lại chậm mất rồi.
Nhậm Kha quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt ở phía đối diện, cô do dự mãi, cuối cùng vẫn đi đến giơ tay bấm chuông cửa.
Đúng như dự đoán, không ai mở cửa.
Dù đã bất lực từ bỏ nhưng khó tránh khỏi thở dài trong lòng. Lần sau gặp mặt không biết sẽ phải đợi đến khi nào.
Nhưng lần này có vẻ ông trời thấy cô đáng thương, bất thình lình biến cái “khi nào” này thành hiện thực ngay lập tức.
Nhậm Kha đứng bên trong cửa nhà mình, giữ động tác một tay nắm chốt cửa, đờ đẫn nhìn người đàn ông cũng làm cùng động tác như mình ở nhà đối diện. Cô im lặng ba giây mới cất tiếng.
“Cậu chưa đi à?”
Âm thanh mềm mại cất giấu chút vui mừng và sự cẩn thận, nhẹ nhàng vuốt đi những phiền não vì bị tiếng chuông cửa đánh thức của Trình Đẳng.
“Sáng mai.”
Anh lầu bầu đáp, lại ngước mắt lên nhìn cô, sau đó lê dép thản nhiên đi vào nhà.
Nhậm Kha nhìn cánh cửa nhà rộng mở của anh, thầm nghĩ có phải anh rất chắc chắn rằng cô sẽ đi theo không.
Thực tế thì đúng là cô đi theo anh.
Mà cô không chỉ đi một mình, cô còn xách theo hộp thuốc ở nhà mình sang.
Mãi đến khi hai chân bước vào cửa, trở tay đóng cửa khóa lại, Nhậm Kha liếc nhìn trần nhà theo phong cách châu Âu phục cổ của Trình Đẳng với vẻ mặt nhăn nhó.
Không tiền đồ!
Thật sự không có chút tiền đồ nào!
Cô gái không tiền đồ âm thầm oán trách, lề mề di chuyển từ cửa nhà vào ghế sofa ở phòng khách. Vừa ngồi xuống không lâu thì thấy cửa phòng ngủ chính vốn đang khép hờ bị người bên trong kéo ra, người đàn ông cao gầy mặc đồ ở nhà màu xám nhạt nhẹ nhàng khoan thai bước đến trước mặt cô và nhìn cô với vẻ kỳ lạ.
“Làm gì vậy?” Câu thứ nhất.
“Tớ đói.” Câu thứ hai.
Sau đó cô gái không tiền đồ càng không có tiền đồ hơn nữa ngoan ngoãn đi nấu ăn.
Trước khi đi, cô không quên đưa thuốc đã chia liều phù hợp trong tay mình cho anh, trông chừng anh uống thuốc và một ly nước xong mới vui vẻ đi vào bếp.
Tủ lạnh nhà Trình Đẳng trống trơn.
Tủ lạnh nhà Nhậm Kha cũng kẻ tám lạng người nửa cân.
Cô lục lục kiếm kiếm hồi lâu mới tìm thấy nửa túi mì sợi ở nhà Trình Đẳng, vội vàng xem hạn sử dụng, xác nhận có thể ăn rồi mới chạy về nhà mình tìm cà chua và hai quả trứng gà, cộng thêm thịt viên tối qua ông nội gói cho mình.
Cứ thế miễn cưỡng nấu được hai tô mì cà chua trứng và thịt viên.
Mặc dù bữa ăn đơn sơ nhưng hình như khẩu vị Trình Đẳng khá ổn, một mình anh ăn sạch sẽ tô mì. Nhậm Kha sợ anh ăn không đủ nên chia một nửa mì trong bát mình cho anh, thế là anh cũng ngoan ngoãn ăn hết.
Ăn xong, anh thỏa mãn lau miệng, còn nhận xét: “Mùi vị ổn, tay nghề có tiến bộ.”
Trình Đẳng nói đúng bởi lần đầu tiên Nhậm Kha nấu mì cho anh ăn là khi hai người còn bé.
Hồi ấy, Trình Đẳng mới theo ba mẹ chuyển đến đối diện nhà Nhậm Kha, hai người cũng không quen biết gì.
Vào một ngày đầu mùa đông, Nhậm Kha tan học về nhà thấy Trình Đẳng ngồi thẩn thờ trên cầu thang trước cửa nhà, cô tò mò nhìn anh vài lần.
Cậu con trai mặt mũi trắng trẻo, hai má ửng hồng lên vì gió lạnh thổi mạnh qua hành lang trông hệt như trái táo.
“Chú dì chưa về nữa à? Cậu có muốn vào nhà tớ ngồi chút không?”
Nhậm Kha nhỏ giọng hỏi anh, nghĩ suy gì đó lại bổ sung thêm: “Nhà tớ ấm hơn ở hành lang đó.”
Trình Đẳng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy tĩnh lặng nhìn cô, khi Nhậm Kha gần như muốn bỏ cuộc giữa chừng thì mới nghe được giọng nói non nớt của thiếu niên: “Tớ đói.”
Đói?
Nhậm Kha nghĩ nghĩ, quay đầu bảo: “Trong nhà tớ có mì ăn liền mẹ mang đến mấy ngày trước, cậu có muốn ăn không?”
“Được.”
Dứt lời, Trình Đẳng gật đầu đứng dậy đi đến bên cạnh cô.
Thế là tự nhiên về nhà cùng cô.
Thời điểm đó đối với họ, mì ăn liền là một thứ rất mới mẻ.
Hai người cùng nhìn chằm chằm hướng dẫn sử dụng trên bao bì và nghiên cứu ba phút mới quyết định sẽ dùng nước nóng để pha mì.
Hết cách rồi, vì còn bé, mà ông nội đã từng dặn dò Nhậm Kha ở nhà không được chạm vào bếp ga.
Nhậm Kha tìm ấm siêu tốc, chờ Trình Đẳng mở bao, thả vắt mì và gói gia vị vào tô xong, cô rót nước nóng ra đầy tô rồi dùng bao bì đậy tô lại, cuối cùng đè một quyển sách lên trên cùng.
Làm xong mọi thứ, hai người ngồi trên ghế đẩu nhỏ, cùng đưa hai tay chống má nhìn chằm chằm chuyển động của kim chỉ phút ở đồng hồ trên tường, mong chờ tô mì của mình.
Nhưng năm phút sau, khi họ đã giở cuốn sách và bao bì lên, dùng đũa đảo mì rồi cẩn thận ăn vào miệng mới phát hiện ra mì ăn liền vốn thơm ngon trong tưởng tượng lại nhạt nhẽo vô vị.
Khác một trời một vực so với mùi vị bà nội nấu.
Nhưng dù mì gói khó ăn, hai người họ vẫn ăn hết vào bụng từ mì cho đến nước dùng trong vắt.
Chỉ là rất lâu sau này, Nhậm Kha mới biết hóa ra gói gia vị của mì ăn liền cần phải cắt miệng và đổ vào trong nước dùng. Chứ không phải thả nguyên vẹn cả gói vào tô như cách họ làm năm ấy.
Ăn cơm xong, có lẽ thuốc cảm đã phát huy tác dụng nên cơn buồn ngủ của Trình Đẳng nhanh chóng ập đến. Anh vừa ngáp vừa đứng dậy, ngước mắt thấy Nhậm Kha đang khom người lau bàn bếp trong phòng bếp.
Trên đầu cô là ánh đèn màu cam nhạt, ấm áp bao phủ lấy cả người cô.
Mái tóc buộc gọn sau gáy hình như dài hơn đôi chút so với lần gặp cô đầu tháng nhưng ngọn tóc hơi vểnh lên và khô xơ như thể đã rất lâu rồi không được chủ nhân thương yêu chăm sóc.
Trên người cô là áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc áo len mỏng cổ tim màu đào. Gam màu nhẹ nhàng khiến cô thoạt nhìn rất giống học sinh.
Dường như đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn luôn đứng một chỗ chưa từng thay đổi, cũng chưa từng rời đi.
Nhậm Kha đi ra khỏi bếp thì thấy Trình Đẳng thẫn thờ nhìn chằm chằm vào tường, ánh mắt xa xăm hoài niệm.
Cô nhìn theo hướng ánh mắt anh, trên mặt tường sạch sẽ chẳng có dấu vết gì cả.
“Hửm?” Nhậm Kha nhìn anh với vẻ kỳ lạ: “Ở đó có gì à?”
Trình Đẳng lập tức hoàn hồn, cụp mắt né tránh ánh nhìn của cô: “Không có. Tớ muốn ngủ, khi nào về cậu nhớ khóa cửa lại…”
Chưa kịp dứt lời thì ngón tay cô đã chạm lên tai trái của anh.
Xúc cảm lành lạnh trơn nhẵn lan truyền qua dây thần kinh và cuối cùng nhanh chóng truyền vào não bộ, khiến cảm giác mệt mỏi buồn ngủ trước đó bất thình lình tỉnh táo hơn phần nào.
Tai có hơi nóng lên, cái nóng ấy khiến anh tránh về sau theo bản năng nhưng đã bị cô giữ lại: “Đừng nhúc nhích.”
Anh bất động tại chỗ, cảm nhận tiếng động rất bé nhỏ nơi tai trái.
Thời gian vào khoảnh khắc này như thể bị thượng đế bấm nút tạm dừng, lặng im vài giây, tất cả mọi thứ trở lại bình thường.
Chỉ có máy trợ thính trên tai trái của anh đã được thay mới hoàn toàn.
Loại mới này đẹp hơn hẳn, cũng nghe rõ hơn rất nhiều.
“Đây là mẫu mới nhất đó, cậu thử xem có khó chịu chỗ nào không.”
Nhậm Kha xoa xoa đầu ngón tay, đợi lâu thật lâu mà chỉ thấy Trình Đẳng vuốt nhẹ tai trái rồi nhìn cô chứ không nói năng ừ hử gì, lòng cô dần thấy bất an: “Ừm… Không thích sao?”
Trình Đẳng vẫn không nói lời nào.
Nhậm Kha chớp chớp mắt, có hơi bất lực, giọng điệu càng cẩn trọng hơn: “Không thích cũng không sao. Vậy để tớ đổi lại cái cũ cho cậu, đợi tìm được cái nào tốt hơn lại đổi tiếp.”
Nói rồi cô định đưa tay cởi máy trợ thính mới ra giúp Trình Đẳng.
Chưa kịp làm gì thì Trình Đẳng đã ngước mắt, bất ngờ quay đầu tránh khỏi tay Nhậm Kha.
“Không phải không thích.” Anh nói khẽ: “Thích lắm.”
Nhậm Kha thở phào nhẹ nhõm: “Vậy sao cậu…”
“Máy trợ thính đeo có hơi lỏng.” Trình Đẳng bảo.
Nghe anh nói nguyên nhân này, lòng Nhậm Kha lại thầm thở phào nhẹ nhõm lần nữa.
Chỉ cần anh không ghét chiếc máy trợ thính mới này là được.
Cô nhích đến gần Trình Đẳng lần nữa, ánh mắt chăm chú nhìn tai trái anh, giơ tay điều chỉnh cho anh.
Trình Đẳng im lặng một giây, giọng miễn cưỡng: “Ổn rồi nhưng không thoải mái.”
Nhậm Kha nhìn anh, nhíu nhẹ chân mày rồi lại nhích đến gần tai trái của anh nhìn vài lần. Cô dứt khoát cởi cả máy trợ thính xuống và đeo lên tai trái của mình, táy máy một phen, tiếp đó còn cố ý đưa tay sờ dáng xương tai của Trình Đẳng. Xong xuôi, cô mới cởi máy trợ thính xuống khỏi tai mình và đeo lên lại cho anh, điều chỉnh nhẹ.
“Lần này thì sao?”
Âm thanh truyền vào tai rõ ràng vô cùng, thậm chí khiến Trình Đẳng cảm nhận chân thực sự căng thẳng trong giọng nói của cô.
Anh cúi đầu, giơ tay sờ dái tai nong nóng của mình, thuận đà che khuất khóe môi cong cong sau cùi chỏ, cất tiếng nhanh nhẹn đáp: “Cũng không tệ.”
Nghe vậy, cuối cùng Nhậm Kha cũng yên lòng được rồi: “Vậy thì tốt.”
Sau đó mọi thứ đều diễn ra như trước, mấy ngày sau trước khi vào phòng phẫu thuật, Nhậm Kha bất ngờ nhận được một tin nhắn đặt tên là “Tiền khám bệnh” do Trình Đẳng gửi đến.
Mở tin nhắn ra chỉ có hai dòng chữ tiếng Anh dài.
Đây là gì vậy?
Lúc này, y tá Tiểu Lâm đi đến thông báo cô phải vào phòng phẫu thuật rồi nên Nhậm Kha không kịp suy nghĩ nhiều này, tiện tay trả lời Trình Đẳng một dấu chấm hỏi, sau đó cất điện thoại vào túi áo blouse, xoay người đi vào phòng thay đồ.
Nằm trên bàn phẫu thuật là một cụ già mặt mũi hiền hòa.
Khi Nhậm Kha vào phòng, cụ già nhìn cô mỉm cười.
Nhậm Kha chớp chớp mắt, kìm lòng chẳng đặng nhớ đến ông nội nhà mình, thế là cô cũng híp mắt cười đáp lại ông. Chờ cụ già bình thản nhắm hai mắt lại, cô mới chậm rãi tiến tới kiểm tra tai của đối phương.
Cuộc phẫu thuật hôm nay là giúp cụ già loại bỏ tuyến bã nhờn u nang nằm ở tai ngoài và lối vào ống tai.
Ca phẫu thuật này không quá khó chỉ là quá trình tốn nhiều thời gian.
Đến khi Nhậm Kha kết thúc công việc quay về phòng nghỉ ngơi và chuẩn bị thay quần áo về nhà đã là ba tiếng sau.
Cô lấy điện thoại ra định xả stress thì trên màn hình bất ngờ xuất hiện tin nhắn trả lời của Trình Đẳng: “ID trong vương giả”
Tin nhắn vừa được gửi đi thành công thì giây tiếp theo Trình Đẳng đã gọi đến: “Tan làm chưa?”
Giọng anh trầm trầm nhưng vẫn như bình thường.
Có vẻ cơn cảm của anh đã khỏi hoàn toàn rồi.
Nhậm Kha yên tâm hơn, vừa ngáp vừa “ừ” một tiếng. Cô trở tay mặc áo khoác vào, cất bước đi ra ngoài.
“Cậu không ngủ à?”
“Không.” Nghe tiếng ngáp của cô, Trình Đẳng càng thêm lười biếng. Anh ngước mắt nhìn ánh đèn sáng như ban ngày trên đầu, thuận miệng bảo: “Còn sớm.”
Nhậm Kha nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, 9 giờ 40 phút tối.
Sớm hả?
Hình như sớm hơn một tiếng so với giờ tan làm của cô ngày hôm qua.
Đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói thong thả của Trình Đẳng trong loa: “Chơi một trận không?”
“Gì cơ?” Nhậm Kha ngẩn ra, hiểu được đối phương đang nhắc đến trò chơi, thế là cô nghĩ đến nghi vấn lúc đầu: “Sao mà cậu biết tớ chơi trò này?”
Trình Đẳng không nghe cô từ chối nên mặc định là cô đồng ý, tâm trạng thoải mái vui vẻ giải thích nghi vấn của cô: “Trong điện thoại cậu chỉ có game này thôi.”
Nhậm Kha: “…”
Anh nói như lẽ đương nhiên khiến Nhậm Kha không thể nói lại được gì.
Dường như câu hỏi mà cô nghiêm túc đưa ra vừa nãy dù cho có hỏi thành lời cũng chỉ là một câu hỏi mạo hiểm ngu ngốc và nhảm nhí.
__
Lời tác giả:
Đẳng Đẳng: Cậu ngốc à?
A Kha: Cậu nói ai? Cậu lặp lại lần nữa xem.
Đẳng Đẳng:… Vào game tớ gánh cậu!
A Kha: Gọi ba ba đi!
Đẳng Đẳng vứt điện thoại đi, nhào qua: Gọi anh!
Có tiên nữ nhỏ hỏi tôi tính cách Đẳng Đẳng thế nào, ừm, tôi muốn nói sơ là — anh trai giới âm nhạc của chúng ta, cưng vợ không nói nhiều!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT