Đầu mùa xuân, trong không khí ấm áp còn vương chút rét buốt.
Gió xuân lành lạnh thổi qua ngọn cây, ánh mặt trời ngoài cửa sổ không hề nóng rực mà âm ấm.
Nhậm Kha đứng trước bồn rửa tay nhắm chặt mắt, đến khi sự khô cằn trong mắt giảm bớt đi mới chậm rãi mở mắt ra lại.
Cô gái trong tấm gương trước mặt, thân hình gầy còm, sắc mặt hơi trắng bệch. Vì thức đêm một thời gian dài nên quầng thâm tích tụ dần dưới mắt cô. Cộng thêm công việc phẫu thuật nặng nhọc khiến tròng mắt cô hằn đầy tia máu li ti, trông mệt mỏi đến độ không thể không chú ý đến.
Nhất là khi tròng mắt đen láy ngơ ngác nhìn về phía trước, nó giống y đúc hai viên pha lê đen vô hồn.
A.
Đúng là giống quỷ quá.
Còn là một con quỷ xấu xí nữa là đằng khác.
Con quỷ xấu xí giơ tay lên gạt đi giọt nước đọng lại sắp rơi trên chiếc cằm nhọn của mình rồi rút khăn giấy lau mặt, vừa lau vừa đi ra ngoài.
Trên người cô còn mặc quần áo phẫu thuật màu xanh đậm, chất vải mỏng manh khiến cô rùng mình khi mới vừa bước ra khỏi phòng. Cô vội vàng đi mấy bước và rẽ vào phòng nghỉ ngơi, sau đó cầm áo blouse trắng treo trên tường mặc vào.
“Tiểu Nhậm phẫu thuật xong rồi à?” Có đồng nghiệp thấy cô bèn giơ điện thoại chào hỏi: “Đến làm trận Vương giả [1] không?”
[1] Tên đầy đủ là “vương giả vinh diệu (王者荣耀)”: là game Moba trên di động, có thể nói đây chính là phiên bản mobile của tựa game Liên Minh Huyền Thoại.
“Không được.” Nhậm Kha vừa cái nút áo vừa nói, cũng không ngẩng đầu lên, “Vừa làm xong ba ca phẫu thuật, chơi game nữa chắc mù mắt luôn mất.”
Nghe vậy mấy người đồng nghiệp mới chơi game cùng nhau ban nãy không hẹn mà cùng dụi dụi mắt, lúc nhận ra người bên cạnh cũng có động tác giống mình liền cười rộ lên.
Nhậm Kha cũng cười theo, sau đó lại chào hỏi một số người đồng nghiệp không chơi game mà chỉ tụ tập hút thuốc lá rồi mới đẩy cửa đi ra khỏi phòng nghỉ.
Các bác sĩ phẫu thuật phải chịu áp lực rất lớn, hơn nữa cũng có rất ít hạng mục giải trí để giải sầu. Vậy nên sau mỗi ca phẫu thuật, họ chỉ thường làm hai việc ở trong phòng nghỉ ngơi.
Nhóm cậu trai trẻ tuổi chơi game vương giả, còn những người đàn ông lớn hơn không chơi game mà thay vào đó là hút thuốc.
Mặc dù Nhậm Kha là con gái, nhưng cô đã dựa theo độ tuổi xếp mình vào nhóm chơi game kia, lâu dần càng chơi càng lên trình.
Cô đi thẳng một đường ra ngoài không hề dừng bước. Xuyên qua dãy hành lang dài, đi tắt vào phòng bệnh, lúc sắp rẽ thì bị cô y tá Tiểu Lâm đang chờ ở trạm y tá bên ngoài gọi lại.
“Bác sĩ Nhậm.” Y tá Tiểu Lâm đuổi kịp theo nhịp chân cô, “Bệnh nhân bị viêm tai ngoài do nấm được cô khám mấy ngày trước làm ầm lên đòi gặp cô đó…..”
Nhậm Kha day day ấn đường, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cô ấy cho rằng mình bị viêm tai giữa.” Y tá Tiểu Lâm nhỏ giọng nói thật nhanh: “Nên đã tự ý sử dụng thuốc nhỏ tai Ofloxacin khiến tình trạng trở nên tồi tệ hơn chút.”
“…..”
Bước chân Nhậm Kha khựng lại, cô đứng tại chỗ, đôi đồng tử đen láy vô thức nhìn chằm chằm y tá Tiểu Lâm. Mãi đến khi khiến tim người ta đập nhanh liên hồi bởi cái nhìn chòng chọc của mình, cô mới thôi nhìn và tiếp tục đi về phía trước.
Thế là đi rồi hả?
Y tá Tiểu Lâm há hốc mồm, định kêu cô lại mà không dám, đang lúc xoắn xuýt thì cô thấy đường quai hàm của Nhậm Kha cùng lắm mới đi được hai bước hơi căng cứng, sau đó áo blouse trắng chợt lóe lên rồi người nọ xoay người đi ngược lại.
“Người đó ở đâu rồi?”
Y tá Tiểu Lâm tức khắc hoàn hồn lại, vội đáp: “Phòng khám bệnh ạ.”
_
Tới lúc Nhậm Kha đi ngang qua phòng bệnh để trở về văn phòng của mình lần nữa thì đã là một tiếng sau.
Cô hơi nheo mắt, tiện tay lấy chìa khóa cửa ra, nhưng giây phút bước vào văn phòng cô nhạy cảm nhận ra được chút khác lạ.
Nhậm Kha đưa tay đóng cửa theo bản năng, sau một giây do dự, cô tiếp tục ấn vào nút khóa trái cửa.
Chiếc bàn làm việc kê cạnh cửa sổ kia rõ ràng đã được ai đó dọn dẹp qua, trên mặt bàn để một chiếc túi giấy kraft. Trong túi kia là sữa đậu nành và thang bao [2] mua ở cửa tiệm bữa sáng cô thích ăn nhất.
[2] Một loại bánh bao lớn, có súp từ Dương Châu, chứa xúp trong nhân khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ.
Cô đưa ngón trỏ lướt nhẹ qua thân ly sữa đậu nành, đã nguội mất rồi.
Rồi ánh mắt lại nhìn thoáng qua món thang bao, trong đầu bất chợt nhớ lại cảnh tượng phẫu thuật sáng nay, thế là mất hứng ăn luôn.
Nhậm Kha nhíu chặt mày, lấy sữa đậu nành đã nguội lạnh ra cắm ống hút uống từ từ. Trong lúc lơ đã ánh mắt cô vô tình nhìn vào kim quay trong đồng hồ đeo tay, lòng thầm tính toán xem người ấy đến và rời đi lúc nào.
Một ly sữa đậu nành nhanh chóng cạn đáy, chất lỏng lành lạnh chảy vào dạ dày khiến toàn cơ thể trở nên lạnh giá.
Nhậm Kha chà xát đầu ngón tay lạnh cóng đến trắng bệch của mình, rồi cô lững thững đi về phía vách ngăn trong phòng, nơi đó có để quần áo dự bị của cô.
Nhưng khi vừa mới rẽ vào trong thì chân cô đột nhiên dừng bước.
Nguyên nhân cũng chẳng lớn lao gì, chỉ là có một người đang co người nằm trên chiếc giường hộ lý nho nhỏ ngay sau tấm bình phong.
Người nọ mặc cả cây đen, vành nón rộng rãi của mũ áo hoodie lớn che kín hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đường nét sắc sảo từ chóp mũi đến đôi môi mỏng và chiếc cằm nhọn của anh.
Chưa đi ư?
Tại sao nhỉ?
Nhậm Kha khó hiểu dòm bóng dáng người trên giường.
Suy nghĩ lạc cõi thần tiên vẫn chưa đi xa, bên tai bỗng nghe thấy tiếng sột soạt sột soạt lúc Trình Đẳng tỉnh giấc trở mình.
Cô cụp mắt đưa tay đè lên bả vai anh, “Đừng động đậy.”
Nghe tiếng nói của cô, Trình Đẳng tỉnh táo hơn rất nhiều. Gương mặt tuấn tú chui ra khỏi mũ áo, anh mỉm cười nhưng tròng mắt đen láy nheo lại, cứ thế nhìn thẳng vào cô.
Cô đứng trong luồng sáng bên mép giường, xung quanh cơ thể tỏa ra một vầng ấm áp và dịu dàng hệt như đang tắm mình trong nắng trời vời vợi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, vẻ mặt cô gái dịu dàng trong mắt anh hơi giận dữ, rồi bóp phần thịt non trong cánh tay anh một cái, “Bảo cậu đừng động đậy rồi mà, sao còn động đậy hả!”
Cơn đau nhói từ da thịt cánh tay kích thích Trình Đẳng tỉnh táo lại hoàn toàn, lúc này mới phát hiện chiếc giường hộ lý dưới người mình quá nhỏ, ban nãy khi vô thức xoay mình, nửa người anh đã lọt ra khỏi giường. Nếu không nhờ có Nhậm Kha ngăn lại thì e rằng giờ phút này anh đã lọt tỏm xuống dưới đất rồi.
Tự biết bản thân đuối lý, Trình Đẳng không so đo nữa. Anh vịn cánh tay Nhậm Kha và ngồi dậy.
“Mấy giờ rồi?”
Vừa tỉnh ngủ nên giọng hơi trầm thấp, lại khàn khàn, nhưng nghe rất êm tai.
Nhậm Kha giơ tay lên, đưa mặt đồng hồ đến trước mặt Trình Đẳng.
Trình Đẳng dụi dụi mắt ngó qua qua đồng hồ.
Vậy mà anh ngủ trên chiếc giường nhỏ này ba tiếng ư?
Ban nãy anh xách bữa sáng vào thì không thấy Nhậm Kha đâu, đoán chừng có thể cô đang bận, lại thêm hôm qua quay phim đêm chưa kịp nghỉ ngơi nên quả thật có hơi mệt. Anh dặn dò người đại diện của mình rồi ngồi dựa trên giường hộ lý chờ cô quay lại.
Nhưng không ngờ vừa ngủ là đánh một giấc ba tiếng liền.
Nhớ đến chuyện này, Trình Đẳng vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Đúng như dự đoán, trên màn hình hiển thị 28 cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều đến từ một người —— Người đại diện của anh – Đinh Thành.
Trình Đẳng lắc đầu, sau đó chống chân xuống đất nhảy khỏi giường hộ lý, rồi được thế vươn vai duỗi người. Chiếc áo hoodie mỏng manh trên người càng phô bày rõ bóng lưng cao ráo anh tuấn của anh.
Anh giơ tay kéo mũ áo đội lên đầu, lại tìm một chiếc kính mát gọng vuông đeo lên, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Đinh Thành.
“Anh Đinh à, là em. Ngủ….. Ừm, em vẫn còn ở bệnh viện. Được, em đến liền.”
Sau khi cúp điện thoại, anh đột nhiên rụt tay đang đặt trên chốt cửa lại, bóng dáng cao lớn quay lại nhìn về phía Nhậm Kha.
“Có khẩu trang không?”
Nhậm Kha kéo ngăn tủ ra, “Của cậu đâu?”
“Không biết.”
Nhậm Kha khó hiểu nhìn anh, trái lại cũng không để ý nhiều, tiện tay đưa cho anh một chiếc khẩu trang y tế mới tinh, “Cái này có được không?”
“Không vấn đề gì.” Trình Đẳng vui rạo rực nhìn chiếc khẩu trang bảo: “Đeo cho tớ đi.”
Nhậm Kha đảo tròng mắt, đeo khẩu trang lên mặt đàng hoàng giúp anh. Lúc vô tình lướt qua máy trợ thính bên tai trái của Trình Đẳng, ngón út của cô nóng bừng cả lên. Sau đó vờ như không sao thuận tay điều chỉnh cẩn thận lại máy trợ thính cho anh.
Chiếc khẩu trang rộng lớn che kín sống mũi, môi và cằm của Trình Đẳng, chỉ để lộ bên ngoài cặp mắt cười vui vẻ với đôi đồng tử sâu thẳm.
“Đẹp trai không?” Trình Đẳng hỏi trêu.
Nhậm Kha lùi về sau một bước, đút tay trong túi áo nhìn anh nhưng không nói gì.
Trình Đẳng cũng chẳng bận tâm, thản nhiên cười tít mắt và vẫy vẫy tay bảo: “Không cần dẫn tớ đi đâu! Đi nhá!”
Nhậm Kha vốn cũng không có ý định đưa anh đi.
Nhờ mối quan hệ với học trò của ba mà từ nhỏ Trình Đẳng đã đi lên đi xuống trong bệnh viện này, đến bây giờ đã thuộc làu hết các lối đi nơi đây, thậm chí còn rành rọt hơn cả Nhậm Kha.
Hơn nữa trong bệnh viện người lui tới đông đúc, nếu anh đi một thân một mình thì khi bị ai đó nhận ra vẫn có thể có vô số kiểu phủ nhận và giải thích.
Nếu bên cạnh có thêm cô đi cùng thì —— Sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Nhưng lần này ngay cả Trình Đẳng cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp được một nam sinh mặc đồng phục trung học trong lối đi an toàn anh thường trốn đi qua.
Đối phương thoạt nhìn có vẻ không vui lắm, cụp mắt dựa bên tường, trong tai đeo tai nghe thưởng thức âm nhạc.
Lúc từ trên lầu bước nhanh qua bên người cậu ta, tai phải Trình Đẳng khẽ động, nhạy cảm nghe được âm thanh trong phần tai nghe bỏ bên ngoài của nam sinh chính là ca khúc mới nhất anh vừa phát hành tháng trước.
Tên là gì nhỉ?
À —– “Chờ”.
Nghĩ thế Trình Đẳng không nhịn được bèn ngước mắt nhìn người đang đứng trong góc tường, nhịp bước chân cũng theo đó dừng lại một giây.
Chỉ một chốc lát thế thôi mà đúng lúc nam sinh kia ngẩng đầu lên, liếc nhìn người đàn ông ăn mặc cả cây đen kì lạ đứng ngay khúc rẽ cầu thang.
Ngay giây tiếp theo, Trình Đẳng lập tức phi đến, đưa tay che miệng nam sinh lại khi cậu ta mới vừa kêu lên chữ “Trình”, rồi anh để một ngón tay giữa môi ra hiệu, “Suỵt!”
Nam sinh chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái nữa, trong đôi mắt là vẻ nghi ngờ không dứt xen lẫn sự ngạc nhiên vui mừng và tâm trạng vô cùng kích động.
“Tôi buông tay, cậu đừng kêu lên, OK?”
Trình Đẳng thử buông hờ đối phương ra nhằm thăm dò, khi thấy nam sinh không lên tiếng nữa là tức khắc xoay người, đang định rời đi thì anh nghĩ đến gì đó và dừng lại, sau đó xoay người nhìn cậu trai vừa nãy.
“Muốn ký tên không?”
Nam sinh ngẩn ra, nhanh chóng gật đầu. Rồi tiếp đó kéo túi đeo sau lưng đến, luống cuống tay chân tìm một chiếc đĩa CD ra, dè dặt đưa cho anh.
Trình Đẳng cụp mắt nhìn lướt qua, khi phát hiện ra đây là album đầu tiên lúc mình mới ra mắt thì không kiềm được mà mỉm cười nhẹ.
Thấy anh cười, nam sinh ấy cũng cười theo, sự khẩn trương trong lòng cũng vơi đi vài phần.
Sau đó Trình Đẳng nghe được tiếng hít thở kiềm chế dồn dập của nam sinh kia một cách rõ ràng, “Album nào anh ra em cũng nghe hết, em thích tất, vô cùng hay luôn!”
Nam sinh kia tự biết lời nói của mình không được mạch lạc, nói xong lại ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Một giây tiếp theo, ngay trước mắt cậu, khi lòng bàn tay chạm vào chiếc đĩa CD cậu cũng đồng thời trơ mắt nhìn thần tượng nhà mình cười thân thiện một tiếng rồi sau đó nhanh chóng xoay người biến mất khỏi hành lang.
Nam sinh ngơ ngác, khi này mới nhớ ra bản thân chưa kịp nói câu muốn bộc bạch nhất trong lòng.
Cậu chàng gấp gáp hốt hoảng rướn người trên lan can cầu thang, hô vọng xuống một câu: “Cố gắng lên nha! Em sẽ luôn ủng hộ anh!”
Chẳng mấy chốc có một giọng nam chẳng biết từ chỗ nào dưới lầu vang lên đáp lại cậu, “Cảm ơn!”
Nghe thấy tiếng, nam sinh vui vẻ cười tươi rói, trên mặt chẳng còn vẻ gì là mơ màng mông lung nữa.
Cậu ta quay về chỗ góc tường, giơ tay ngắm nghía chiếc album trong tay tựa như vật báu quý giá.
Thời điểm lật qua mặt chính diện cậu mới phát hiện trên album không chỉ có mỗi chữ ký của Trình Đẳng.
Mà còn để lại một câu.
—— Enjoy life, enjoy world. (Tận hưởng cuộc đời, tận hưởng thế giới.)
Ký tên là CD. (Viết tắt âm pinyin của tên Trình Đẳng.)
__
Lời tác giả:
Nghe nói hôm nay là ngày tốt nên mở một chú hố mới, hy vọng mọi người sẽ thích.
Truyện không dài, không ngược, thanh mai trúc mã, tuân theo định luật người có tình đến cuối cùng ắt sẽ trở thành quyến thuộc của nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT