Nico, anh làm ơn bật nhỏ cái bài hát dở trời thần đó để em tập trung cái được không?" Tôi càu nhàu ở ghế phụ, Nico chỉ khúc khích cười và vặn nút âm lượng sang trái một nấc, rồi sau đó đưa tay sang nhéo lên má tôi. Không nhìn lên khỏi màn hình, tôi chỉ kêu lên một tiếng 'hưm' không thèm để ý và phồng má lên, má căng phồng hất ngón tay Nico khỏi mặt mình. Cái người bạn - mà tôi - đã lên giường - cùng - lại chỉ phì cười lần nữa với phản ứng của tôi, tấp xe vào lề đường trong khi những chiếc xe khác chậm rãi trôi qua quanh chúng tôi.
"Nãy giờ có tiến triển gì không?" Nico tò mò hỏi, nghiêng người qua bảng điều khiển trung tâm.
"Hem," tôi thở dài, chìm người xuống cái ghế, lấy mắt kính ra để xoa bóp đôi mắt đau rát của mình. Không chỉ trong các lớp giờ đây đầy một đám người nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt bùng cháy đầy các câu hỏi bên trong, mà cả Sofia cũng hoàn toàn lờ tôi đi khi tôi đi ngang qua cổ ở hành lang lúc sau giờ học, trong khi Parker lại không ngần ngại mà cho tôi ánh mắt trợn tròn không đồng tình. Tôi cảm thấy thật tệ khi đã nói như vậy với Sofia, nhưng tôi không hối hận; tôi biết mình đã có thể hành động một cách khéo léo hơn, nhưng trong cái khoảnh khắc ấy cơn giận dữ đã bốc lên và phủ lấy tôi. Nếu như mà tôi không bộc phát ra những câu từ cay độc ấy, thì chắc tôi sẽ nghẹn họng mất.
Tôi đã định chậm rãi đi tới ga tàu và bắt chuyến tàu sau chuyến của Sofia, nhưng thay và đó xém nữa là bị Nico cán dẹp lép khi anh lái xe tới trước trường học, sau khi mà ảnh đã cúp tiết cuối để đánh một giấc ở cái góc nào đó trong trường. Ngay sau đó anh mắng tôi vì cái tội lơ đãng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của tôi thì từ mắng mỏ đã chuyển sang lo lắng, và tôi tí nữa là bật khóc lên khi anh dịu dàng kéo tay tôi dẫn tôi vào xe. Anh không hề nói gì mấy sau đó khi tôi đã đảm bảo với anh rằng mình vẫn ổn - một lời nói dối, chúng tôi đều biết rõ - và tôi quyết định ít nhất để cố giảm bớt cảm giác tội lỗi bằng cách gửi một tin nhắn xin lỗi đến Sofia. Phải, một lời xin lỗi trực tiếp mặt đối mặt, hay thậm chí là một cuộc điện thoại hẳn sẽ tốt hơn, nhưng…
Tôi sợ.
Sợ rằng tôi sẽ bị cái cảm giác nóng cháy, nghẹn thở bốc lên từ cổ họng một lần nữa, hoặc là Sofia sẽ lại bật khóc lên và tôi sẽ bị uất bởi mớ nước mắt của cô ấy. Dù cho là nào đi nữa, nhắn tin là lựa chọn an toàn nhất. Tôi chỉ có thể hi vọng rằng cái bài viết hùng hồn của mình có thể truyền đạt được một chút chân thành nào đó. Dù bản thân thiếu sự can đảm, tôi hi vọng rằng ít nhất mình có sự thành khẩn.
Nhưng viết một cái tin nhắn văn bản xin lỗi không hề dễ chút nào, và tôi đã viết viết xóa xóa mớ chữ đen trong cái màn hình phát sáng này suốt cả chuyến xe trở về nhà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play