Lại không ngủ được à?" Nico hỏi, khiến tôi thở dài.
"Chắc vậy. Có Sofia và Parker nhập bọn đó," tôi nói tới đó rồi đưa đẩy cái võng, chờ Nico đáp lại. Anh ta không đáp, và sự tĩnh lặng bao trùm lấy tôi. Tôi chỉ có thể nghe được tiếng thở của anh qua điện thoại, âm thanh ấy thật nhỏ khiến tôi phải nhắm mắt lại tập trung vào nó. Tôi không nhận ra mình đã nín thở nãy giờ và mãi mới thở ra khi Nico cuối cùng cũng đáp lại.
"Em ngủ với nó à?" Nico hỏi, và tôi xém tí nữa là té lộn mèo khỏi võng. Nico chắc hẳn đã nghe thấy tiếng kêu lên vì bị hết hồn của tôi trong khi đang chật vật lóng ngóng với cái điện thoại, phải nắm chặt lấy cán võng để làm vững cả người lại.
"Gì cơ?" Tôi bật thốt, Nico vẫn im lặng ở đầu dây bên kia. "Không hề! Dĩ nhiên là tôi không có rồi! Sao anh lại nói thế?" Tôi cau mày, ý nghĩ việc tôi ngủ với Sofia như là cảnh ác mộng trong đầu tôi. Câu nói của Nico khiến tôi tưởng tượng mình nằm trên cô ấy, dưới cô ấy, trong cô ấy. Khiến tôi muốn bệnh. Và việc chính Nico là người hỏi tôi về việc đó càng khiến tôi cảm thấy bối rối, gần như là hốt hoảng.
"Con nhỏ đấy vẫn còn thích em," Nico đơn giản nói, và tôi cắn môi khi nghe thấy anh ta tấp xe vào lề và tắt ra-đi-ô.
"Anh lại vừa lái xe vừa nói chuyện nữa," tôi nói, vừa quan tâm vừa cố đẩy cuộc nói chuyện khỏi Sofia và tất cả sự không thoải mái do cô ấy đem đến. Tôi có thể nghe thấy được Nico bắt thóp được việc tôi đang muốn dời chủ đề khi anh hơi thở dài một tiếng không hài lòng, nhưng tôi rất biết ơn vì anh cũng thuận theo đó, hẳn là mệt đến mức chẳng còn hơi sức đâu mà lằng nhằng lúc giờ khuya này.
"Đi làm ra rồi giờ phải về chứ, Wes," Nico nói, có tiếng cười trong giọng anh. Tôi cảm nhận được mình nhếch miệng cười lên dù cho tâm trạng bản thân không tốt, bằng cách nào đó Nico luôn có thể co dãn được tâm trạng của tôi một cách dễ dàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT