Thay một bộ đồ sạch với quần sọt rộng thay vì quần jean như mọi lần để cho thoáng nhẹ chỗ phía sau, tôi từ từ cẩn thận đi xuống lầu, bụng kêu vang. Đầu vẫn còn đau như búa bổ và tim đập mạnh muốn nhồi máu, nhưng trong bụng lại rỗng không kêu ùng ục. Tôi cần đồ ăn thức uống, và hẳn là cần thêm chút thuốc giảm đau để có thể qua hết ngày hôm nay. Jamie đã ở trong bếp rồi, cô nàng thầm ngân nga theo bài hát trong tai nghe của bả, điện thoại thì kẹp ở lưng quần. Bả gật đầu nhẹ với tôi, chỉ chỉ vào cái bánh mì gối kẹp trên kệ bếp. Tôi mấp môi thầm cảm ơn, bả đáp lại ờ.

Hai chúng tôi vẫn thường ở cùng nhau như vậy, giao tiếp thầm lặng để không phải đánh thức mẹ đang ngủ giấc ngày. Vì là y tá ca đêm, bà thường ra khỏi nhà trước khi bọn tôi thức dậy, và lên giường ngủ trước khi bọn tôi về nhà. Bà luôn cố gắng dành thời gian cho bọn tôi vào ngày nghỉ của mình, nhưng phần nhiều thời gian thì chỉ có hai người bọn tôi ở nhà, trừ khi ba về nhà sau chuyến công tác nước ngoài, cơ mà hiếm khi lắm. Nhưng mà thật ra hai bọn tôi lại không mấy để ý lắm, và ngược lại rất thích thú tận hưởng buổi chiều tĩnh lặng cùng nhau. Hẳn là do vậy mà tôi rất thích sự yên tĩnh.

Tôi cảm giác được thứ gì mềm mịn quét vào chân, nó đang nằm nghỉ ở dưới thanh ngang của cái ghế quầy, đầu nằm sát đất, tôi nở nụ cười trên môi. Jojo, chú chó giống labrador nhà tôi, ngẩng đầu lên vui vẻ quẩy cái đuôi dài trên không. Tôi bật cười thầm khi thấy cái miệng mở to của cô nàng, lưỡi thòng lòng sang một bên và mất lấp lánh khóa chặt lên những mẩu thịt gà lòi ra ngoài cái bánh gối kẹp.

"Đói hả?" tôi hỏi cô nàng, Jojo duỗi thẳng lưng thở hổn hển, tí nữa là chảy cả nước dãi lên sàn. Lắc đầu, tôi lấy ra một miếng sợi thịt gà bỏ vào cái miệng đang chờ chực của nó. Vui vẻ nhai nhai, Jojo cọ cọ đầu lên chân tôi làm nũng lần nữa sau đó đi vòng sang kệ bếp ngồi cạnh cái tô riêng.

"Đừng có nuông chiều nó nữa," Jamie thở dài một đằng nhưng lại một nẻo với tay tới ngăn kéo kệ bếp lấy ra một hộp thức ăn cho chó, làm tôi khinh bỉ cái hành động mâu thuẫn với lời nói của bả dễ sợ.

Ấn chặt cái bánh gối kẹp xuống, nhân trái bơ nghiền lộ ra khỏi góc bánh, tôi cắn một ngụm to, lẩm bẩm vì cái vị khó ăn muốn chết trong miệng. Jamie phì cười, với tay vào tủ bếp rồi quăng một cái hộp Panadol (hãng thuốc giảm đau) tới chỗ tôi, cái hộp giấy lướt trên kệ bếp dừng ở ngay góc dĩa bánh.

"Có vẻ em cần nó đó", Jamie nói, tôi cảm động bóp ra hai viên thuốc, nuốt thẳng vào miệng dễ dàng không cần nước.

"Chị nom quen với việc xử lý mấy chuyện này nhỉ," tôi nói, Jamie khịt mũi.

"Đa phần những người tuổi chị đều vậy" Jamie nói, vừa lấy một hộp kem ra từ tủ đá, múc ăn một muỗng lớn. “Mà chả, đa phần những người tuổi em cũng làm được như vậy.”

(Ý Wes là bà chị chuyên nghiệp trong vụ xử lý cơn đau đầu sau khi tỉnh rượu)

"Em mới 17 thôi," tôi cau màu nói, “bất hợp pháp đó.”

"Phát ra từ cái đứa về nhà sau cơn say bí tỉ thì tin nổi không hà" Jamie nói, khịt mũi xem thường, lại bỏ một muỗng đầy kem vào miệng. Jamie quơ quơ cái muỗng không, chỉ chỉ cái muỗng kim loại vào tôi từ dưới chân lên trên đầu. “Muốn chia sẻ với chị chuyện gì xảy ra tối qua không? Ta đều biết em không phải dạng người quá là...”

"Ngốc nghếch?" Tôi nêu, Jamie lắc đầu.

"Không phải thế. Liều lĩnh? Hay có thể chỉ do trẻ trâu," Jamie ngẫm nghĩ nói. “Chị không biết từ ấy nào mới chuẩn nữa, nhưng là em bình thường không phải kiểu người phá vỡ quy tắc. Ý chị là, em hơi bị nhạt ấy.”

"Cảm ơn ha," tôi đảo mắt đáp, còn Jamie thì bật cười.

"Chị không nói thế là xấu, ý chị muốn nói là, mẹ đã bận hết cả tay với chị rồi. Em không gây ra chuyện gì tai tiếng có khi lại điều tốt." Một mẫu xà lách trôi tuột vào cổ họng khi tôi đang cẩn thận tiêu hóa từng chữ bả nói, miếng rau xanh chọt vào cuống họng khiến tôi ho sặc. Nó khiến mông tôi lại đau nhói lên, làm hết cả thèm ăn.

"Em là người có trách nhiệm," tôi nhấn mạnh từng chữ mà nói, vì tôn nghiêm bản thân so với mấy lời Jamie nói. “Và không, em sẽ không chia sẻ chuyện gì đã xảy ra. Vì căn bản là chẳng có gì đáng nói. Em chỉ...đi dự một bữa tiệc, uống vài ly, và ghé chơi qua đêm nhà một người bạn mà thôi.”

Người bạn.

Nico Beckett và tôi cách xa với nhau chữ "bạn" nhiều lắm. Lại chả, Tôi còn không chắc là hắn ta có biết tôi là ai không nữa, kể cả sau khi chúng tôi đã...ấy ấy...mấy chuyện hài hòa. Chúng tôi hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau xa tận chân trời. Tôi biết chắc anh ta không biết tôi, nhưng tôi lại chắc kèo là biết gã – mọi người trong trường ai mà lại không cơ chứ.

Lớn hơn một tuổi so với đồng trang lứa, bị trượt Năm 11 mà lý do thì chỉ có thể suy đoán chứ không ai biết chân tướng cả, Nico Beckett rất được nhiều người biết đến, nhưng là về độ tai tiếng chứ không phải được biết đến nhờ sự rộng rãi hay hòa đồng với mọi người. Không, hắn không hề hòa đồng với bất kì ai cả, thường đuổi người bằng cách liếc mắt hay hầm hừ mỗi khi ai tới gần. Nhưng lại có rất nhiều người muốn kết thân với gã, cả gái lẫn trai. Gái thì bị gã thu hút, chảy cả dãi rụng cả trứng vì gã, và chỉ muốn dính lấy người gã luôn. Việc gã là một tên phong lưu chẳng phải là bí mật gì, và từ các câu chuyện về gã mà tôi từng nghe, chắc hẳn gã đã xơi qua một mớ người của khóa tốt nghiệp năm ngoái rồi. Và không chỉ có mỗi con gái đeo bám lấy hắn, mà có cả con trai nữa. Với vài người, họ bám theo cạnh gã nhằm mục đích vớt lấy vài cô nàng đeo bám theo sau hắn. Còn với vài người, họ tôn thờ hắn như thể Chúa trời, một ông thần đầy nam tính, bất chấp việc phải tham gia mấy môn thể thao ngoại khóa chỉ là miễn cưỡng, bằng một cách thần kỳ nào đó đã gánh đội bóng đá của trường tới tận chung kết năm này qua năm khác. Hắn chắc chắn không phải là người đàng hoàng, thế nhưng mọi người lại có vẻ yêu thích hắn.

Trước đó tôi đã chẳng hiểu mô tê gì, thì nay càng không có chuyện muốn hiểu. Còn lâu mới có chuyện đó sau khi chúng tôi vừa mới...ấy ấy...chuyện ấy.

"Chuyện ấy," tôi nghĩ thầm, cái chữ ấy sao mà nghe ngọt ngấy, đầy tính cám dỗ. Với tôi chữ ấy không được hay lắm, nhưng lại dễ nghe hơn 'giao cấu'. Cái chữ đó đắng ngắt, chua chát, và khiến tôi muốn bệnh.

Mới chỉ ăn được nửa cái bánh, cơn thèm ăn của tôi đã đi tong mất rồi, tôi thầm cảm ơn Jamie rồi đẩy dĩa bánh đi. Jamie nhíu mày khi thấy tôi chỉ mới xử được một nửa, nhưng không nói gì khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của tôi, cô thở dài cầm cái bánh lên cắn một ngụm, nhún vai vì cái vị nhạt thếch của cái bánh. Rót thêm đầy nước vào cái ly thủy tinh cao, lại lấy thêm cái ca nước thủy tinh trong tủ lạnh nữa, tôi lê từng bước từng bước lên lầu để vào phòng và...quên đi, bơ đi, chối hết đi.

"Nhớ xuống ăn tối đó Wes – Hôm nay là ngày nghỉ của mẹ nên mẹ sẽ nấu bữa tối," Jamie từ tốn nói, tôi giơ cái ly lên để đáp lại. Lên cầu thang rồi vào phòng, tôi vội vã khóa cửa lại rồi đặt ly và bình nước lên cái bàn học được sắp xếp gọn gàng một cách khoa học của tôi, nhảy sấp mặt lên giường, rồi rầm rì với cái ga giường. Bộ chăn ga của tôi ráp và thoáng, khác với cái ga giường nhăn nheo, ẩm ướt và ấm áp mà tôi thức dậy mới cách đây vài giờ.

"Chết tiệt," tôi lại rầm rì vào tấm ga, đập tay vào gối một cách sầu não.

Đây hoàn toàn không phải cách mà tôi muốn trải qua buổi chiều thứ Bảy. Thông thường tôi sẽ là cần mẫn làm bài tập trong tuần, hoặc dắt Jojo đi dạo công viên. Chứ tôi không hề nghĩ là mình sẽ nằm đây bị hoảng loạn đánh úp ở trong phòng, mông thì đau nhói, vắt óc cố nhớ lại xem rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Mông đau tuy là một trong những vấn đề chính, nhưng có lẽ là vấn đề đỡ nhất so với cái việc nhớ lại cái mớ hỗn độn mà tôi mơ hồ thu góp được nguyên đêm. Tôi chỉ có thể nhớ được vài đoạn ký ức đứt đoạn, nhưng không hề có liên quan đến Nico Beckett, ga giường của anh ta, hay bất kì thứ gì giữa hai cái đó.

~~~

"Wes," Benny rên rỉ, quàng tay qua vai tôi, đè nặng tôi xuống. Giọng nói của tên này đã lè nhè say rồi , cơ mà cũng không khác mấy với cái kiểu bị đớt nhẹ khi nói chuyện của cậu ta. Giương đôi mắt xanh nhìn xuống tôi đang bị cậu ta đè gù xuống, tôi đảo mắt. “Nào nào anh bạn. Tui khó lắm mới kéo được ông tới đây, ít nhất thể hiện sự tồn tại cái xem nào.”

"Vầng vấn đề ở chỗ tui ở cái nơi này đây," tôi cằn nhằn lắc khỏi vai cậu ta, Benny lảo đảo xém té rồi cố đứng thẳng khi không có tôi để dựa vào. Tôi lo lắng nhìn cậu ta, cơ mà thở phào khi tay Benny đỡ vào được cái góc bàn dài tí nữa là làm đổ cái bình thủy tinh, thằng bạn thân của tôi lắc lắc ngón tay qua lại trước mặt tôi.

"Wes, ông sao mà cứ luôn quá...cứng nhắc," Benny nhăn tít mặt nói, làm tôi phụt cười. “Thôi nào! Chúng ta cuối cùng cũng lên tới năm cuối cấp 3 rồi! Hưởng thụ một phen đi nào!”

"Tui sẽ, cơ mà tui đang bận rộn ở đây rồi, nên hưởng thụ gì đó thì miễn bàn đi Ben," Tôi phàn nàn, vừa khoanh tay trên ngực vừa nhanh chóng dịch sang, tránh cái người trượt chân trước mặt tôi với một ly bia đầy, chất lỏng màu hổ phách đổ hết cả lên mặt đất cạnh tôi. Vài giọt nhiểu lên mũi giày tôi, xém tí nữa là lọt vào lỗ dây của giày da. Benny tự lẩm bẩm mấy câu rời rạc rồi sau đó biến mất trong đám đông, dựa qua người này dựa lại người nọ mỗi khi bước đi tới để mà có thể đứng thẳng. Đảo mắt, tôi thở dài dựa vào tường, nhìn những người uốn éo quằn quại trước mặt. Ngay cả khi trong nguồn ánh sáng mờ, điểm thêm mấy tia sáng đủ màu từ mấy cái đèn nhấp nháy mà ai đó đã lắp đặt trên cái sàn nhảy tạm bợ, tôi vẫn có thể thấy được mấy cái móng vuốt mờ ám đang xốc váy lên và chân lòn giữa hai cái đùi thèm khát. Vài tên bợm nhậu nặng đô, mà cái thân cũng nặng ký, đã hết xí quách nằm thẳng cẳng trên sàn. Vài tên khác, những kẻ chỉ biết la ó om xòm, chạy qua chạy lại như điên, những tiếng hú hét ầm trời có thể nghe xen lẫn cùng tiếng nhạc xập xình mà chắc chắn sẽ bị khiếu nại ô nhiễm âm thanh nếu như căn nhà này nhỏ hơn lại và gần hơn với mấy hộ khác. Bám dính vào tường như sam, tôi vô cùng ước muốn mình ở nhà, nằm trên giường chứ chẳng phải cái chỗ này.

Tôi ghét tiệc tùng, dù cho đây là cái đầu tiên tôi tham gia, mấy trải nghiệm đây chỉ xác thực lập trường của tôi việc tụ tập xã hộ. Chúng thật hỗn tạp, đầy những sai lầm lẫn hối tiếc, những thứ mà tôi không hề muốn hay cho mình cơ hội phạm phải. Lý do duy nhất mà tôi tới đây là vì, một phần trong tôi, muốn trải nghiệm nó ít nhất một lần trước khi chuyển dời sang giai đoạn tiếp theo của cuộc đời. Một tuần trước năm cuối cấp 3 của tôi, Ben đã thuyết phục được tôi chí ít phải tham dự một buổi tiệc tùng nào đó, dù cho chỉ là để đánh dấu một cột mốc trong cuộc đời của tôi.

Và giờ, tôi hối hận rồi. Đây không hề là trải nghiệm mà tôi cần, và chắc chắn chả phải trải nghiệm mà tôi muốn.

Càu nhàu tởm lợm vì có người huệ ơi huệ à đi ngang qua tôi, người đó bịt mồm lại cố cho không ói trong nhà, tôi thấy Benny quay lại với mấy ly chất cồn và một ly kề sát môi, còn ly còn lại được nâng qua khỏi đầu, với vài giọt vàng nhạt rỉ ra. Đứng lại gần tôi với nụ cười ngu, Benny đẩy cái ly mà nó đã nhấp môi vào tay tôi, chớp mắt một cái, sau đó lấy cái ly nọ lại và đưa tôi ly còn lại. Tôi xém tí nữa bật cười khi thấy cái tên Benny này gật gù vui vẻ với bản thân vì đã đưa tôi đúng ly, cho tới khi ngửi thứ nước trong cái ly trên tay. Mũi tôi như muốn phỏng sau khi hít một hơi, rõ ràng mùi nước chanh quen thuộc nhằm che đi một lượng lớn rượu nặng rất rõ bên trong.

"Tui không uống đâu," tôi nói, dúi trả lại cái ly vào mặt Benny, thằng bạn tôi chỉ lắc cái đầu một cái, đẩy cái ly trở lại một cách vụng về. Chỉ nhờ lực đẩy từ tóc của nó điều khiển, vài giọt chất lỏng tràn sang tay tôi, nhớp và ngọt.

"Thôi nào, một ly thôi mà?" Benny nói. vừa chớp lông mày vừa cười toe toét.

"Dẹp," Tôi trả lời cương quyết, Benny bĩu môi với câu trả lời của tôi.

"Wesley," Benny nói, giọng ngọng đi vì say, và chắp tay lại năn nỉ, nhìn lén giữa các ngón tay. "Vì tui được không? Chúng ta đã là bạn bè được...mười một năm? Không, hơn cả thế ấy chứ," cậu ta nói, nhăn mày đếm đếm ngón tay. "Mười hai? Tui không có mười hai ngón rồi. Tui ước gì mình có mười hai ngón tay, thế thì đếm được mười hai rồi." Tôi chỉ đảo cả mắt và ậm ờ đáp lại, cơ mà tôi nhếch môi vì mấy lời ngớ ngẩn của Benny. Có vẻ hài lòng với phản ứng đáp lại của tôi, Benny cười nhẹ với tôi, trông giống như cậu ta tỉnh táo lại trong một khoảnh khắc. “Wes, xin đó. Chỉ một lần này thôi được chứ? Tui chỉ không muốn ông kết thúc những năm cấp 3 và rồi nhận ra...bản thân như chưa hề trải qua cấp 3, hiểu ý tui không?”

Xoay xoay cái ly trong tay, nhìn nước bên trong tạo thành xoáy nước, tôi nhìn Benny bằng một cái nhìn quạu quọ, giơ ly lên. Benny khúc khích cười như đứa trẻ con, cậu ta nhìn xuống tay mình và thắc mắc tại sao lại không có ly nào trên tay, sau đó lại uốn ngón tay lại theo hình cái ly, và chạm nó vào ly tôi, bắt chước âm thanh cụng ly bằng tiếng lưỡi. Khịt mũi xem thường, tôi uống một hớp, nhăn mặt với cái vị đắng. Benny nhìn chằm chằm tôi uống cạn dầ, mắt trân trân nhìn tôi uống từng hớp một.

Thêm một hớp.

Lại thêm một hớp.

Rồi thêm một ly nữa.

Và trí nhớ đứt đoạn từ đây.

~~~

Lắc lắc đầu, như để cố đẩy đi đám sương mù trong trí nhớ, tôi lăn sang nằm ngửa. Hít mạnh một hơi khi mông lại đau nhói, tôi cố tìm tư thế nằm thoải mái cho đỡ phải chuyển thành tư thế cuộn mình như bào thai khi cơn đau đến. Cái quạt trên đầu tôi màu trắng sạch, không như cái màu đen buồn nẫu ruột của Nico. Giơ tay lên, che tầm mắt khỏi trần nhà bằng những ngón tay thon dài, tôi phà một hơi thở nhẹ.

Tôi đã mất zin vào tay Nico-chó chết-Beckett, và tôi thậm chí còn éo nhớ được gì. Chưa kể đó lại còn là nam nữa chứ. Và Nico Beckett. Nico. Tên chó chết. Beckett. Nếu như có ai đó nói cho tôi biết trước là tôi sẽ thức dậy trên giường của anh ta sau khi vừa mới làm chuyện ấy với hắn, tôi sẽ lên cơn điên cho mà coi. Cái ý tưởng đó nó rõ nực cười và cực kì lố bịch đến nỗi mà giờ tôi vẫn có phần chưa chấp nhận được rằng chuyện đó...đã là chuyện đã rồi. Kể cả bây giờ và sau này tôi vẫn sẽ cười vào cái ý nghĩ đó, để rồi bị nghiệp quật tát vào mặt khi mông lại lên cơn đau buốt.

"Mình thậm chí còn chẳng phải đồng tính" tôi tự nói với bản thân, lật nghiêng người, vuốt tay vào vết thâm tím trên bụng. Tôi chưa từng có mối quan hệ yêu đương nào, kể cả trai lẫn gái. Tôi từng nghĩ về việc đó vài lần, và đối tượng trong các khung cảnh tưởng tượng ấy chắc chắn là đều không có "chân giữa". Tôi đã từng được vài cô nàng mời làm quen (số nhiều vài vì có hai lần), một là khi tôi 4 tuổi và cô bé muốn cưới tôi vì đã chia sẻ miếng gạch lego cho nó, và lần hai là khi tôi 15 lúc bị mẹ ép tham gia một câu lạc bộ khoa học. Cô ấy rất tốt, và chúng tôi hẹn hò được một khoảng thời gian, nhưng tôi không thực sự hứng thú lắm. Khi chúng tôi nắm tay nhau lần đầu thứ duy nhất tôi có thể nghĩ đến là tay gì mà dính nhớp quá vậy. Khi chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu tôi chỉ cảm thấy ngao ngán với cái vị son môi mùi táo của cổ. Ý nghĩ đi 'sâu' và xa hơn với cô ấy khiến tôi cảm thấy hơi buồn nôn. Tởm lợm. Giờ đây khi tôi suy nghĩ về việc yêu đương - thực sự nghĩ kĩ về nó – tôi nhận ra mình chưa từng thực sự bị thu hút bởi ai cả, không đủ để mà thực sự muốn hẹn hò với họ hay thậm chí là làm... chuyện ấy với họ.. "Không. Mình không nghĩ muốn. Mình không...khỉ thật, mình thậm chí còn không biết mình đang không biết cái gì nữa. Lộn xộn tùng phèo hết cả." Lại tiếp tục rên rỉ, tôi lăn sang nằm sấp, chôn mặt trong cái gối cố để chết ngạt luôn cho xong.

“Làm cái quái gì bây giờ đây?”

----

Lời tác giả:

Cảm ơn người đã đọc chương 2! Hi vọng mọi người thích câu chuyện cho tới giờ, bởi vì tôi rất vui vẻ thích thú khi viết nó. Bình luận và phản hồi rất là được đón nhận – cơ mà xin hãy tử tế đó Nhưng, nếu bạn không thích tử tế, thì không sao cả tôi cũng da mặt dày lắm á ^_^

----------------------------------------

Lời dịch giả:

Dùng anh ta khi đề cập đến Nico, dùng gã/ hắn khi nói về thành tích bất hảo của Nico, cơ mà có lúc thích thì dùng thoi, trộn lẫn các loại xưng hô ngôi thứ 3.

Sắp gặp lại anh top rồi, bot của chúng ta suy nghĩ vừa phức tạp lại vừa vẩn vơ nhở , nhưng như vậy nó mới thực tế, nhất là khi một chàng trai 'thẳng' mới bị nở hoa, việc ngay lập tức chấp nhận điều đó mà không suy nghĩ về nó là không thực tế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play