Bác sĩ trường lướt nhìn tôi một cái với vẻ mặt 'tôi thừa biết', nhưng rồi vẫn ký giấy xin phép cho tôi. Tôi cảm ơn cổ và vội vàng ra khỏi phòng y tế, đưa tờ giấy xin phép nghỉ cho văn phòng trường và kí tên lên coi như xong một ngày. Sau chuyện xảy ra ở nhà kho hồ bơi với Nico, tôi muốn tránh khỏi trường học ngay và liền. Mỗi khi nhìn thấy tòa nhà gạch ấy là lại khiến ruột tôi muốn quặn lên xả hết khắp vỉa hè trường.
Bỏ ba lô lên vai, tôi nhanh nhanh hướng về nhà. Những tòa nhà quen thuộc khiến tôi bình tâm lại, và tôi khẽ cười khi thấy chiếc Sedan màu bạc cũ mèm ở trước nhà. Ngay khi chiếc chìa khóa chạm vào tấm lưới an ninh kim loại trước cửa nhà, tôi nghe được tiếng bước chân tiến tới từ bên trong, bỏ chìa khóa lại vào túi để chờ người đó mở cửa.
"Wes? Sao về sớm vậy con?" Mẹ tôi hỏi ngay liền, đôi chân mày mệt mỏi của bà cau lại mà kéo tôi vào bên trong, áp tay vào trán tôi. "Bệnh à con? Không giống như bị sốt mà." Tôi bật cười với vẻ mặt lo lắng của mẹ, ôm bà một cái rồi tiến vào phòng bếp, vứt ba lô lên tủ bếp rồi đi ngồi lên cái ghế đẩu. Mẹ lượn lờ quanh tôi, lo âu nhìn tôi mà rót cho tôi một ly nước trái cây, đưa tới một gói bánh quy mua ngoài tiệm.
"Con không sao mà, thật đó, mẹ. Trước đó thì con thấy hơi bệnh nhẹ, nhưng trên đường về thì hết rồi." Tôi nói dối, rời mắt khỏi mẹ, cảm thấy hơi tội lỗi vì đã nói dối trong khi bà rõ ràng rất lo lắng cho tôi. Leanne Dillon chỉ thở dài, kéo dây kéo của cái áo lạnh trùm lên kín chặt người mình rồi đi tới vỗ nhẹ lên đầu tôi, hôn phớt lên đầu tôi một cái. Nhìn lên mẹ, tôi nhận ra biểu cảm lo lắng của bà đã yên lòng đi, dù cho chỉ một chút.
Mọi người vẫn thường nói là chúng tôi nhìn giống nhau, và tôi có thể hiểu được tại sao; trước khi tôi nhuộm tóc, chúng tôi có chung màu tóc nâu nhạt mà sẽ hơi dợn sóng trắng sau khi gội. Tôi thừa hưởng đôi mắt màu nâu ấm áp và biểu cảm khuôn mặt mềm dịu của mẹ, cơ mà cằm của tôi hơi nhọn hơn và môi không đầy đặn bằng. Tựu chung lại thì mặt của chúng tôi từa tựa nhau, nhưng mẹ Leanne lại có vết chân chim gần đuôi mắt và những quầng thâm dưới mắt. Trông bà rất mệt mỏi, nhưng bà vẫn luôn có nụ cười dịu dàng trên mặt và một chút ánh mắt biết cười.
"Hãy cố chăm sóc bản thân đi nhé Wes," mẹ nói, nhéo nhẹ một cái lên má tôi trong khi tôi uống nước trái cây. “Jamie đã đủ lo rồi, mẹ không muốn phải lo đến cả con nữa.”
"Mẹ không cần phải đâu," tôi nói, ôm mẹ vào lòng lần nữa, bà cười lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play