Lee Han Gyeum gần như bị hoá đá trước hành động đột ngột này của cậu, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Cho đến khi anh định hình được rồi, Jung Jae Won vẫn chưa chịu dừng lại. Cảm xúc lẫn lộn, vừa hoang mang, vừa ngỡ ngàng, vừa không thể chấp nhận được. Han Gyeum thẳng tay đưa Jae Won sang một bên, phẫn nộ đấm cậu một cái thật mạnh. Anh nhanh chóng rời khỏi giường, trước khi rời còn để lại một câu nói lạnh nhạt:
“Đừng có vượt quá giới hạn. Tư cách của cậu vẫn chưa đủ để làm vậy với tôi.”
Ở trong phòng, Jae Won nghe rõ tiếng Han Gyeum đóng của thật mạnh và tiếng xe anh rời đi. Cậu đã làm gì sai. Nếu cậu không làm ra hành động ghê tởm kia thì anh đã ở lại. Cậu đã vô tình đánh mất tất cả những gì mình có. Cậu đã bốc đồng, không tỉnh táo. Cậu đã hối hận rồi.
Jae Won đưa tay lên ấn nhẹ vào khoé môi nơi cú đám của Han Gyeum vừa giáng xuống. Có chút nhói,giống như trái tim của anh bây giờ. Jae Won bất lực với chính bản thân mình mà dang tay nằm dài trên giường.
“Thằng ngu này… giới hạn của mày nằm ở đâu sao mày lại không nhìn ra chứ? Vô dụng thật đấy. Chẳng xứng đáng với bất cứ điều gì.”
Sáng hôm sau, sau mười mấy tiếng đồng hồ bất tỉnh, cuối cùng Aeron đã tỉnh lại. Anh cau mày, cảm thấy đầu thật đau. Vẫn may vì sau sự cố ngày hôm qua não của anh không bị ảnh hưởng. Anh chỉ rất nhiều mảnh kính vỡ đâm và lún sâu vào trong người. Đầu chảy rất nhiều máu. Định hình lại rồi, anh nhìn qua căn phòng bản thân đang nằm một hồi xem có ai không? Ngay giây phút anh tưởng rằng không có ai ở đây, tay phải của anh bỗng nhiên chuyển động. Quay sang thì thấy Yoon Bae đang nằm trong chăn ngay bên cạnh, tay vẫn nắm chặt tay của anh. Không hiểu sao thấy cậu ở bên cạnh anh lại có cảm giác an tâm, bởi vì luôn sợ một ngày cậu biến mất.
Lúc này, Kim Ahn mở cửa bước vào. Aeron thấy vậy đưa tay lên miệng ra hiệu cho Kim Ahn đừng nói lớn để Yoon Bae ngủ. Kim Ahn cầm trên tay 3 phần ăn sáng vào trong.
“Tỉnh rồi sao?”
“Ờ.”
“Thấy cơ thể như nào?”
“Hơi mỏi một chút. Đầu hơi đau.”
“Bác sĩ nói trong vòng 1 tháng cậu không được vận động mạnh. Vậy nên công việc ở công ty hay gì đó hãy cứ giao cho Han Gyeum đi.”
Kim Ahn mở hai hộp cơm ra. Cả hai đều là món phở bò của Việt Nam, Kim Ahn đã mua nó ngay trước cổng bệnh viện. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện ở một mức âm lượng nhất định để tránh cho Yoon Bae thức giấc. Thế nhưng, trong suốt quá trình ăn, Aeron hoàn toàn chỉ dùng một tay, bát phở được đặt trên bàn gấp có sẵn của bệnh viện. Lý do là vì Yoon Bae vẫn đang nắm chặt tay anh, nên cứ để như vậy.
“Thuận cả hai tay có vẻ tiện lợi nhỉ?” - Kim Ahn cười nói. “ Tên nhóc này đã lo lắng cho cậu thế nào cậu không biết đâu.”
Nghe đến đây, Aeron có chút tò mò.
“Thế nào?”
“Trước đó thì tôi không biết, nhưng tôi vừa nhận tin từ Han Gyeum đến thì đã thấy cậu ta khóc nức nở. Nhóc đó đã rất sợ khi tưởng rằng cậu sẽ chết. Bởi vì lúc đó quả thực tim cậu đã ngừng đập. Anh đây phải liều lắm mới cứu được cái mạng của cậu đấy tên đầu đất à.”
Aeron nhoẻn miệng cười. Anh cảm thấy có chút vui khi biết Yoon Bae đã lo cho mình như vậy.
“À còn nữa.” - Kim Ahn lại lên tiếng. “Để mà nói thì tên nhóc Yoon Bae này lại cứu cậu lần nữa đấy.”
“Sao? Em ấy cứu tôi?” - Vẻ mặt Aeron lộ rõ sự bất ngờ.
Kim Ahn gật đầu.
“Ờ. Đang phẫu thuật thì bác sĩ ra nói rằng cậu mất quá nhiều máu. Như lần trước, trong khi đó thì chúng tôi chẳng ai mang nhóm cáu có thể truyền cho cậu. Bởi vì nhóm máu của cậu hiếm. Nhóm AB. Tên nhóc kia đã nài nỉ van xin bác sĩ lấy máu của cậu ta mặc cho cậu ta chẳng có thân phận gì hết. Sau đó Han Gyeum đã nói giúp. Rốt cuộc là chỉ có máu của cậu ta là phù hợp. Bởi cậu ta thuộc nhóm máu O, có thể truyền cho bất cứ nhóm máu nào. Có vẻ như nhóc con này đã ngất trong phòng phẫu thuật trong khi truyền máu cho cậu. Vậy nên khi đưa ra ngoài phải truyền nước.”
Nghe xong những lời này, trái tim Aeron như bị hẫng một nhịp. Kể từ giây phút bộ não của anh nhận thức được là dòng máu của Yoon Bae đang chảy trong cơ thể mình. Không hiểu sao cả cơ thể anh như bị mất đi trọng lực vậy. Anh lại lần nữa quay sang nhìn chàng trai bé nhỏ đang nằm bên cạnh, lòng tự hỏi vì sao cậu bất chấp vì anh như vậy. Anh liệu có xứng đáng với những gì cậu cho hay không? Nhưng trước vẻ mặt an tâm của cậu, ít nhiều sự tội lỗi trong anh cũng nhẹ đi đôi chút.
Cho đến tận lúc này, anh mới nhớ ra điều gì đó. Anh quay sang nhìn Kim Ahn:
“Marry đâu rồi? Cô ấy không sao chứ?”
Kim Ahn gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT