Lần khác, Aeron quay lại thì Kim Ahn đi làm lại rồi. Lần này anh đến khá muộn nhưng bà chủ và Kim Ahn vẫn phục vụ anh. Trong lúc anh đang ăn thì bà chủ lại ngồi kể chuyện với anh, còn Kim Ahn thì đang lau dọn bếp. Theo những gì bà chủ nói, Kim Ahn đã nghỉ học vì cảm thấy bản thân như thể đang bị chơi vơi, mục đích để cố gắng từ trước tới giờ đã không còn nữa. Nhưng anh vẫn đi làm vì bà chủ anh cảm nhận được phần nào hơi ấm, xoá bớt đi cảm giác cô đơn, trống vắng, khiến anh có lý do để nán lại trần gian này.
Aeron trả tiền ngay sau khi Kim Ahn xách túi ra về đến nhà thì nghe đằng sau vang lên giọng nói:
“Này, Kim Ahn.”
Kim Ahn nghe tên mình thì giật mình quay ra. Bởi ngoài bà chủ quán ăn, ba và mẹ anh thì anh hoàn toàn không còn người quen nào cả. Anh quay lại, Aeron đang đứng dựa một chiếc ô tô hút thuốc.
“Cậu theo tôi tới đây làm gì?”- Kim Ahn hơi bằng giọng điềm tĩnh lạnh lùng.
Aeron ném điếu thuốc trên tay xuống, dùng chân đạp lên nó một cái rồi bước về phía Kim Ahn.
“Nghe nói cậu thôi học rồi.”
“Ừ. Nhưng mà điều đó thì liên quan gì đến cậu. Không lẽ cậu tới quán ăn nhiều như vậy là thích tôi rồi sao?”
Kim Ahn cười hắt một hơi. Aeron chẳng quan tâm, trực tiếp hỏi:
“Cậu còn muốn sống không?”
Câu hỏi khiến Kim Ahn rơi vào trầm tư. Anh ngẩng đầu lên trời hít một hơi rồi quay sang nhìn Aeron nhoẻn miệng cười.
“Không biết nữa.”
“Cậu cần mục đích để sống?”
“Có lẽ thế! Nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi. Tôi còn chưa kịp làm gì, những cố gắng của cả tôi và ba mẹ tôi đã trở nên vô nghĩa.”
“Tôi sẽ cho cậu mục đích sống.”
“Cậu nghĩ cậu có thể á?”
“Thực ra là những mục đích để cậu sống vẫn chưa phải là mất hẳn. Cậu đoán xem vì sao cậu lại phải theo đuổi ngành y học như vậy?”
“Vì nó có thể kiếm nhiều tiền.”
“Không đâu. Nếu chỉ là muốn kiếm nhiều tiền thì cậu đã học thành doanh nhân hay gì đó. Cậu thích đúng chứ? Thích làm bác sĩ, thích học y.”
“Đừng tỏ ra hiểu tôi như vậy, chàng trai. Cậu chẳng biết gì về tôi cả.”
Nói rồi Kim Ahn quay người rời đi, nhưng còn chưa bước nổi hai bước chân đã lại nghe Aeron lên tiếng:
“Tôi có thể thỏa mãn đam mê đó cho cậu, nếu cậu đồng ý làm bác sĩ tư cho tôi. Tôi cá là tôi sẽ có khá nhiều vết thương cho cậu chữa trị, và tôi cũng có thể cho cậu tiền.”
Kim Ahn quay lại nhướn một bên mày.
“Cậu là đang có mục đích gì?”
“Những vết thương của tôi không tiện mang tiện bệnh viện. Dù sao thì bây giờ cậu có thể sống cũng chẳng làm được gì cả, vì vậy hãy làm gì đó để giết thời gian đi.”
Kể từ khi đó, tôi đã trở thành người của cậu ta và đã luôn xử lý những vết thương mà cậu ta không thể mang tới bệnh viện. Nói cách khác, mạng sống của cậu ta chính là do tôi duy trì chứ không còn là tự cậu ta duy trì nữa.
Kim Ahn dứt câu ở đó. Yoon Bae bấy giờ đã hiểu lý do mà anh nhất quyết kéo lại mạng sống cho Aeron mặc cho Aeron đã tắc thở. Có lẽ nếu là trước kia thì chuyện này chỉ giống như anh đang níu lại mục đích sống của mình. Nhưng bây giờ có lẽ phần lớn là do tình cảm.
Cả hai đang ăn, bà chủ mang một phần ăn ra cho những vị khách khác sau đó lại như khi trước, ngồi ở chiếc bàn trống bên cạnh Kim Ahn nghỉ mệt.
“Ahnie à, hôm nay Aeron không tới cùng cậu sao?”
Nghe tới đây, Kim Ahn nhìn bà chủ mỉm cười:
“Hôm nay cậu ta bận rồi. Lần sau cháu sẽ đưa cậu ta tới.”
Sau khi thanh toán, Kim Ahn và Yoon Bae lại cùng nhau trở về bệnh viện ngồi trước phòng cấp cứu chờ tin của Aeron. Cả hai lại im lặng chờ 2 tiếng đồng hồ trôi qua. Bỗng nhiên một nữ y tá chạy tới.
“Hai người… ai là người thân của cô Marry thế? Cô ấy đã tỉnh rồi.”
Đến đây, Kim Ahn liền đứng lên, quay sang nhìn Yoon Bae nhắc nhở:
“Nhóc ở đây chờ một chút, tôi chạy qua xem Marry thế nào rồi.”
Yoon Bae ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó Kim Ahn đi cùng nữ y tá kia. Ngay khi họ vừa rời khỏi tầm mắt của Yoon Bae, cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở. Yoon Bae vội vàng đứng lên hỏi vị bác sĩ đầu tiên bước ra khỏi căn phòng đó.
“Aeron an toàn rồi chứ? Anh ấy không sao nữa rồi đúng không?”
Bác sĩ thở dài một hơi, bất lực lắc đầu.
“E rằng chúng tôi có cứu được thì anh ấy cũng không thể tỉnh lại. Bời vì anh ấy mất quá nhiều máu mà chúng tôi điều tra hồ sơ người thân thì không ai có thể truyền cho anh ấy được. Bệnh nhân mang một nhóm máu hiếm, đó là AB…
Bác sĩ còn chưa kịp dứt câu thì Yoon Bae đã vội vàng đặt tay lên ngực mình, kích động nói.
“Lấy máu của tôi cũng được. Làm ơn hãy lấy máu của tôi cứu lấy anh ấy đi! Xin bác sĩ đó. Máu của tôi các người lấy bao nhiêu cũng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT