*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 16.
Ôi chúa ơi, thánh thần thiên đụng ơi!
Ta đứng hình mất năm giây.
Cái này... Hoa văn này chính là khế văn kết bạn đời của Long Tộc mà.
Hơn nữa, khế văn chỉ khi gặp được m/á/u rồng thích hợp thì mới có sự phản ứng lại. Mà máu rồng của ta đã bị hấp thụ, điều đó có nghĩa bạn đời Long Tộc của Hách Á chính là ta.
Vấn đề là, ta còn chưa có bắt đầu vẽ.
Không biết là do mùi m/á/u rồng hay là do khế văn khó hiểu kia tỏa ra mà Hách Á đã thật sự bị ta đánh thức.
Thông qua tấm gương, hắn nhìn thấy khế văn đang lấp lánh ánh sáng xanh trên người của mình.
Hách Á rõ ràng biết nó là cái gì, những đầu ngón tay bé nhỏ lạnh lùng vuốt nhẹ dọc theo hoa văn trên ngực, dường như có một ý nghĩ sâu xa vô hình hiện lên trong đôi mắt lười biếng, nhìn chằm chằm vào ta: “Gan cũng to lắm, lần này có tiền đồ hơn lần trước rồi.”
Ta chỉ là một con rồng bé bỏng chưa trải sự đời, chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, vừa khóc vừa giải thích: “Mặc dù... Nhưng... Cũng có khả năng, không phải là ta.”
Hách Á nhướng mày: “Không phải cô, không lẽ là bản thân ta.”
Mắt ta sáng lên, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, sự thật chắc là vậy rồi.”
Hắn hừ lên một tiếng: “Long Ngao Ngao, cô cho là ta bị ngốc à?”
Ta thật sự biết ơn, những sự thật ngày hôm nay nói chắc cũng chẳng ai tin.
Ta muốn nói thêm vài lời, nhưng Hách Á đã ngắt lời ta.
Hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Ta rất quy củ, nếu mọi chuyện đã xảy ra như vậy, cô không có cơ hội để hối hận đâu.”
Không phải, ta còn chưa kịp phản ứng lại gì cả.
Hắn không cho ta cơ hội để mở miệng, tiếp tục nói: “Cô phải chịu trách nhiệm với ta, mau đưa ta về Đảo Rồng đi.”
Khi nghe đến câu quay về Đảo Rồng, ta lập tức bừng tỉnh.
Đúng rồi, mục đích cuối cùng của ta là đưa Hách Á trở về Đảo Rồng. Bây giờ hắn đã đồng ý rồi, thật là vui quá đi.
Sớm biết dễ dàng như vậy, ta đã không cần dùng đến 36 kế theo đuổi tình yêu của Lão Cha rồi.
Vào ngày đầu tiên gặp mặt, lẽ ra ta nên cưỡng bức tình yêu, đè Hách Á ra vẽ khế văn luôn là xong rồi.
Sợ rằng Hách Á sẽ hối hận đổi ý, ngay khi trở lại nguyên hình vào buổi trưa, ta lòng đầy hào hứng mang Hách Á quay trở về Đảo Rồng.
Trước khi đi, tên trọc đầu còn đuổi theo ta và hét to: “Ta thật sự không lừa ngươi, cái đồ ngốc này. Đó là Ma Vương Bệ Hạ, không phải là Quốc Vương Áo Tư Cổ đâu, mau quay trở lại đi.”
Những tầng mây dày đặt này, khiến ta không thể nghe rõ.
Ta đột nhiên hơi lúng túng: “Tên trọc đầu vừa nói gì vậy?”
Hách Á Nhếch môi cười: “Hắn chúc chúng ta trăm năm hạnh phúc và sinh được nhiều trứng.”
Ây zô, xấu hổ ch/ế/t mất.
Tên trọc này cũng thật là, người ta chỉ mới thành niên, cái gì mà sinh trứng chứ, còn sớm mà.
17.
[ĐẢO RỒNG]
Ác Long Lão Cha và Công Chúa Lão Nương đã đứng đợi đón ta từ sớm.
“Lão Cha Lão Nương! Con đã mang Áo Tư Cổ Quốc Vương về rồi đây!”
Ta đúng là tuyệt vời ông mặt trời, đứng chống nạnh lên.
Ai cơ?
Lão Nương và Lão Cha của ta ngơ ngác nhìn nhau, nở một nụ cười gượng gạo.
Nếu nhớ không nhầm, Quốc Vương Áo Tư Cổ hiện tại là một lão già nát rượu mà.
Ngao Ngao chí ít... Nhưng cũng không nên...
Sau một vài lần từ ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa, họ quyết định tôn trọng gu thẩm mỹ của ta, thu hết can đảm nhìn về phía sau lưng của ta.
Một người một rồng đồng thời hét lên: “Trời đậu!! Đẹp trai quá!/ Ma Vương Hách Á!”
????
Gương mặt mê trai của Lão Nương thì ta có thể hiểu, nhưng mà Lão Cha ta vừa nói Ma cái gì Á?
“Đồ ngốc này, bay ra ngoài là được rồi, lại còn mang theo Đại Ma Vương về nhà báo.” – Ác Long Lão Cha đến gõ một cái vào đầu của ta.
Kết quả là Lão Cha ta bị Công Chúa Lão Nương đánh cho một trận: “Tránh ra! Con gái của ta đúng là rất có tiền đồ đấy, tiểu gia hỏa này rất đẹp trai, còn đẹp hơn ông ấy nhiều.”
À!! Ta vừa mới kịp định hình lại.
Thì ra mình bay nhầm chổ rồi!!!
Chưa có tiền lệ Long Tộc kết hôn với Ma Tộc, nhưng ta đối với Hách Á là tình cảm chân thành.
Ta thương lượng cùng Lão Cha: “Người ta dù sao cũng đến rồi, nếu đã lỡ nhầm thì cứ tính theo nhầm đi.”
Cha của ta, một người luôn cưng chiều ta đã nghiêm khắc từ chối.
Bởi vì từ lúc ta sinh ra, phù thủy bà bà đã tiên đoán rằng, nếu trong tương lai hôn ước vạn năm của hai tộc người và rồng bị phá vỡ, thảm họa có thể sẽ xảy ra.
Lão Cha thở dài ngao ngán, không muốn trở thành người đi phá vỡ đôi uyên ương.
Ông ấy vỗ vai ta và nói, ta đã trưởng thành, có thể tự mình xử lý nhầm lẫn to lớn này.
Ta đem Hách Á kéo đến một góc khuất, xoa xoa móng vuốt, thấp giọng nói: "Chi bằng, ta ngoạm ngài mang trở về?”
Hách Á hơi sửng người chút, nguy hiểm híp mắt lại, lạnh lùng cười: “Cũng được, có điều sính lễ mười mỏ vàng kia không hoàn lại đâu.”
“....Được.” – Ta đồng ý, nhưng chỉ vài giây sau, vẫn không thể kiềm nén được.
Trong mắt ta như kéo mây mù lại: “Chàng không yêu ta, chàng... Chàng chỉ yêu Lão Cha của ta.”
Hách Á:???
Ác Long Lão Cha trốn trong một góc nghe lén, sửng sốt: (´⊙ω⊙`)
Công Chúa Lão Nương cũng ăn dưa bở: (◣_◢)
19.
Nghe những lời của ta, sắc mặt Hách Á trở nên tối sầm lại.
“Long...Ngao...Ngao” - Hắn gằn lên một giọng lạnh lùng đáng sợ: “Cho nên cô ăn xong chùi mép, cuối cùng thật sự định đá ta đi sao?”
Này này, đừng có mà nói bậy, đến hôn môi nhẹ một cái còn chưa có, ở đâu ra mà ăn xong chùi mép chứ.
Hắn không thèm để ý đến ta: “Nam tử lấy vợ xa nhà đúng là không có gì tốt, lúc đầu còn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ ta, bây giờ chớp mắt cái đã muốn đá ta đi, trước khi đi còn muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của ta, đúng là tra rồng.”
Ta đứng hình: “.......”
Đây là lần đầu tiên ta nghe Hách Á nói nhiều như vậy, mặc dù đó là những lời tố cáo.
Ta ủy khuất mím môi: “Ta...ta không có.”
Hách Á đột nhiên bóp cằm ta, buộc ta ngước đầu lên.
Môi chạm môi...
Đồng tử của ta ngay lập tức giãn to ra.
Đại Ma Vương, hắn...hắn...hắn...hôn...
Hách Á ôm lấy sau gáy của ta, toàn thân ta dường như tê liệt.
Sau một vài giây, đầu ngón tay của Hách Á vuốt nhẹ xuống sau cổ ta, giọng điệu bất lực: “Hiện tại khế văn nàng đã vẽ rồi, hôn cũng hôn rồi, bí đao nhỏ, là nàng trêu chọc ta trước, bây giờ sao đây? Hửm?”
Ta hai mắt vẫn tờ mờ chưa định hình lại, trong tiềm thức gật đầu một cái.
Hmmm, cái gì, định nói cái gì vậy?
“Nàng dám bỏ rơi ta thử xem, không cần đợi lời tiên tri thành sự thật, bây giờ ta sẽ lập tức khiến cho tai họa xảy ra ngay.” – Hách Á hơi nghiến răng nghiến lợi nói.
Ta có hơi giật mình, những lời tiên tri này chỉ có cha mẹ biết, cho đến hôm nay ta cũng mới vừa biết.
Hắn đã nghe thấy nó ở đâu?
Bất kể là như thế nào, điều quan trọng bây giờ là phải dỗ dành Đại Ma Vương.
Ta gượng cười: “Hơ hơ... Không được, tuyệt đối không được.”
20.
Sắc mặt của Đại Ma Vương đã trở nên bớt u ám hơn, ta thở phào một cái nhẹ nhõm.
“Ta không đồng ý để các ngươi ở cùng nhau.”
Một nam nhân với đôi mắt hào hoa không biết từ đâu xuất hiện, hắn không chỉ nhanh hơn Ác Long Lão Cha mà còn cướp đi lời thoại của Lão Cha.
“Không phải, đại ca này, ngươi là ai thế.”
“Ta là vị hôn phu của nàng, Vương tử của Áo Tư Cổ.”
Hả???
Ta lén nhìn sang Đại Ma Vương.
Toang rồi, bầu trời trong xanh chợt kéo mây mù giăng lối.
“Ngươi nhận nhầm Rồng rồi.”
Vương tử lập tức hai mắt mơ màng ngấn lệ: “Ta không có nhận nhầm, Phù thủy bà bà nói nàng đã mất tích, cho nên ta mới đặc biệt đến Đảo Rồng. Nàng xem, đây là bức chân dung mà Phù thủy bà bà đã đưa cho ta, nó giống hệt như nàng. Hơn nữa trước đó nàng cũng đã vẽ khế văn lên lưng ta.”
Cứu mạng, ta nhớ ra rồi....