Triệu Thanh trầm mặc không nói, hiện tại súng trên tay người, anh quả thật không còn gì để nói.

Chu Lập Ngôn như xé tâm can hét: "Tô Việt, đừng do dự, trực tiếp bắn chết kẻ thù ngươi, an ủi linh hồn cha mẹ đã mất của ngươi."

Thanh âm của hắn không còn dễ nghe như trước mà mang theo chút không phục, lại còn thêm mắm dặm muối.

Triệu Thanh muốn người nọ câm miệng, anh nhịn không được liếc mắt nhìn lồng sắt, thở dài trong lòng vì khẩu súng dự phòng đã bị anh bóp nát, bằng chỉ cần giơ tay lên là có thể cho lỗ tai thanh tịnh lại.

Suy nghĩ trong lòng Triệu Thanh vừa mới xẹt qua, đột nhiên trong không trung vang lên tiếng súng, tiếng nổ ở cự ly gần làm màng nhĩ ong ong.

Anh Vũ nổ súng?

Trong lòng Triệu Thanh tâm tư hỗn loạn, trên mặt trước sau như một âm trầm lạnh nhạt, anh không có ý né tránh hay phản kích, nếu chứng cứ chính xác là Ám Nha ra tay, Triệu Thanh bị bắn vài phát cũng không sao, cùng lắm thì tránh đi chỗ trí mạng là được.

Anh Vũ sẽ phạm sai lầm gì sao?

Triệu Thanh cho rằng khả năng là rất nhỏ, anh rất ít khi nhìn thấy Anh Vũ phạm sai lầm, ngoại trừ thời gian này nhiều lần bị anh bắt được do sở thích bên ngoài, đại đa số thời gian Anh Vũ đều hoàn hảo hoàn thành nhiệm vụ, đạt được kết quả tối ưu nhất của lính đánh thuê.

Đây cũng là lý do chỉ với ba năm ngắn ngủi cậu đã tích luỹ đủ điểm thành tích và độ tín nhiệm, nhanh chóng nhảy vọt lên tầng trung của Ám Nha, trở thành một người đội trưởng có tiếng.

Sau khi tiếng súng vang lên, Triệu Thanh không nhận được viên đạn như dự đoán, anh phát hiện khẩu súng trong tay Anh Vũ vậy mà nhắm vào chiếc lồng sắt treo trên cao kia, viên đạn được đặc chế xuyên qua từ đáy lồng, bắn thẳng vào trái tim Chu Lập Ngôn.

Lúc này, bên tai Triệu Thanh đã thanh tịnh, phó bộ trưởng Chu vẫn luôn ở bên nỗ lực ly gián hai người cuối cùng cũng ngậm miệng.

Triệu Thanh nhìn về phía Anh Vũ, trong khẩu súng có nhiều hơn một viên đạn, viên đạn tiếp theo Anh Vũ sẽ bắn ai?

Tô Việt xoay khẩu súng đen trong tay, tay cầm hướng ra ngoài, họng súng hướng vào trong, cứ như vậy thong dong bình tĩnh đưa trả cho đoàn trưởng.

Triệu Thanh hơi giật mình, nhướng mày nhận lấy vũ khí quen thuộc, giọng nói trầm ổn đến mức không thể phát hiện sự bối rối bên trong, anh hỏi: "Em cứ như vậy trả lại súng cho tôi sao?"

Tô Việt khó hiểu, hỏi: "Đoàn trưởng là muốn tôi bắn thêm mấy phát sao? Từ góc độ này không thấy rõ hắn sống hay chết, kỹ thuật bắn súng của tôi chỉ có vậy, bắn tầm xa không ổn, vẫn là cầm dao găm qua xác nhận thì hơn."

Triệu Thanh: "......"

Triệu Thanh không biết là anh suy nghĩ quá ít, hay là anh nghĩ nhiều quá, tâm tình bất ổn vừa rồi biến thành một đường cong buồn cười, đối với Anh Vũ không có nửa phần tác dụng và giá trị.

Triệu Thanh vuốt ve khẩu súng đen trong tay, nâng tây lên, không thèm nhìn, một phát súng bắn đứt xiềng xích treo lồng sắt.

Tô Việt còn chưa kịp rút dao găm ra, đã nhìn thấy chiếc lồng sắt từ trên cao rơi xuống, nặng nề nện xuống mặt đất phủ đầy bụi bặm, từng lớp bụi bay khắp không trung, trộn lẫn với mùi thuốc súng.

Tô Việt hơi nhíu mày, cậu nhắm mắt lại nghiêng tai lắng nghe vài giây, quả quyết mở miệng: "Cơ quan trong nhà đã khởi động, bởi vì vội vàng, tôi chỉ kịp tiêu diệt những người giám sát, chưa kịp phân tích thiết kế của cái lồng giam kia."

Cậu có thể đoán được lồng sắt sẽ không dễ dàng bị mở ra, người bên ngoài nếu muốn cứu tù nhân, nhất định phải trả một cái giá không nhỏ, Chu Lập Ngôn từ trước đến nay rất thích nghiên cứu loại kỹ thuật này, không biết lần này hắn tự mình trải nghiệm, sẽ hiểu được thế nào gọi là di ngôn không?

Triệu Thanh không rảnh dây dưa với sự tình lúc trước xảy ra, anh xoay người đi ra ngoài, ra hiệu cho Anh Vũ đuổi theo. Căn cứ theo manh mối hiện có, Triệu Thanh đoán nơi này có thể được chôn thuốc nổ, yêu cầu để khởi động là chìa khóa hoặc là khi lồng giam rơi xuống.

Có lẽ bên trong căn biệt thự này sẽ có nút dừng khẩn cấp, dùng để phòng ngừa lồng sắt tự rơi xuống, không cẩn thận xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nhưng bây giờ tất cả người của Bộ vũ trang đều đang ở đây đền tội, muốn đi ấn nút dừng kia cũng không có cơ hội.

Trong lúc hai người nhanh chóng rời khỏi toà nhà, một ngọn lửa từ bên dưới lồng sắt bùng lên, rất nhanh trên mặt đất đã biến thành biển lửa, mơ hồ có thể thấy bóng dáng người ở trong lồng đang giãy giụa, cùng với âm thanh bị ngọn lửa thiêu đốt.

Một điệu nhảy tử thần độc đáo, dâng tặng riêng cho đoàn trưởng của kiếp trước.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)

Trong lòng Tô Việt hiểu rất rõ, lễ vật đến muộn này không có bất kỳ ý nghĩa nào, còn mang theo vài phần trào phúng, chuyện kiếp trước chung quy cũng đã xảy ra, không ai có thể thoát khỏi.

Đời này rất nhiều chuyện chưa xảy ra, giữa Triệu Thanh và Chu Lập Ngôn cũng không có nhiều thâm thù đại hận, cậu đơn phương trừng phạt lão sư như thế, chẳng qua cũng chỉ lừa mình dối người, tự an ủi mình mà thôi.

Tô Việt ấn gọi báo cháy, giấu tên gửi một video ngắn và địa chỉ cụ thể qua. Bây giờ phi thuyền chữa cháy đến rất nhanh, dù địa điểm xảy ra ở ngoại thành cũng sẽ không để ngọn lửa lan ra, nói cách khác, bọn họ phải nhanh chóng rút lui, tránh cho bị phát hiện tung tích, gây ra những phiền phức không cần thiết.

Tô Việt theo sau Triệu Thanh, cách anh hai bước chân, sau lưng là biển lửa hừng hực, hơi nóng thiêu đốt đi những hồi ức đau thương, trước mặt là đoàn trưởng vững bước đi trước, một thân u ám lạnh lẽo bao trùm cuộc đời khốn khó này, giống như đông qua xuân đến cũng không hòa tan được băng tuyết, dưới ánh mặt trời không ngừng dày vò.

Sống nhiều thêm một đời, băng hỏa lưỡng trọng thiên*.

*(một trời nhưng có cả băng và lửa, mình không tìm được câu thích hợp nên giữ nguyên văn, ý chỉ trông một thời gian ngắn phải trải qua hai sự kiện/tình huống hoàn toàn trái ngược nhau).

Tô Việt rời khỏi khu biệt thự được một đoạn, thì gặp được vài vị đồng đội, mọi người vác dao vác dao, khiêng pháo khiêng pháo, vũ khí được chế tạo từ vật chất tinh tú nồng đậm sát khí, binh đoàn Ám Nha trang bị vũ khí đến tận răng, giây tiếp theo không chừng có thể đi cướp được luôn tên lửa.

Diều Hâu dẫn đầu lao nhanh đến, thấy đoàn trưởng và Anh Vũ hoàn hảo không tổn hao gì, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, hắn hỏi: "Đoàn trưởng, có mệnh lệnh gì không?"

Mặc kệ là khó khăn trong việc ngăn cản truy binh, hay là dũng mãnh tiêu diệt quân địch, hay tình huống tốt nhất là dọn dẹp chiến trường, bọn họ đều sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.

Kim Điêu nắm chặt song quyền, Khổng Tước rút ra song đao, Họa Mi điều chỉnh một chút họng súng, các lính đánh thuê sẵn sàng nghênh đón quân địch, ra trận bất cứ lúc nào.

Triệu Thanh phẫy tay xuống, ý bảo các lính đánh thuê lui lại, anh nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, đều trở về đi."

Mọi người bối rối, tình huống gì vậy, sao lại thế này?

Tô Việt giương mắt mỉm cười nói: "Người bên trong đã được giải quyết, chỉ là một đám vai hề nhảy nhót thôi."

Mọi người khiếp sợ đến không biết nên nói cái gì mới phải, kia chính là một trong ba phó bộ trưởng của Bộ vũ trang, là một nhân vật quyền lực, sao có thể nói xong là xong được?

Tô Việt không che giấu, cậu kể lại sự việc đại khái với nhóm đồng đội, cuối cùng không quên giải thích thêm: "Tôi chỉ là tương kế tựu kế, không có bị sắc mê hoặc, đoạn video ngắn kia đừng tùy tiện lan truyền."

Ai ngờ cậu vừa dứt lời, ánh mắt Kim Điêu, Khổng Tước và đám người chợt sáng lên, video gì, video ở đâu, đoàn trưởng xem xong cũng không chia sẻ cái gì sao?

Tô Việt lúc này mới phát hiện, thì ra Triệu Thanh không có truyền ra ngoài, Kim Điêu phụ trách lấy lời khai chỉ biết sự việc qua lời kể của tên lính, chứ cũng không biết tình huống cụ thể.

Đoàn trưởng đây là giữ thể diện cho cậu, giữ lại cho cậu bí mật nhỏ này sao?

Tô Việt chỉ nghĩ đến việc ấy có hay không, lại lo bảo vệ đường về cứ điểm, không chú ý đến phía sau nhóm lính đánh thuê châu đầu thì thầm to nhỏ.

Khổng Tước nhỏ giọng ngắt lời: "Anh Vũ lần này xong đời rồi, đoàn trưởng cái gì cũng không nói, nhất định là muốn tối nay một mình giáo huấn cậu ấy."

Họa Mi bất đắc dĩ nói: "Cậu ấy cũng là người bị hại bị người đàn ông tóc dài kia lừa, muốn trả thù cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là không nên gạt đoàn trưởng, cũng dọa chúng ta một phen."

Kim Điêu thở dài: "Dọa thì dọa đi, sợ bóng sợ gió một hồi vẫn tốt hơn so với thật sự bị bắt, nhưng tôi vẫn muốn xem cái video kia một chút."

Diều Hâu nhắc nhở: "Chỉ cần có thể sống sót trở về là tốt rồi, trong khoảng thời gian này nên cảnh giác hơn, làm ra chuyện lớn như vậy, Bộ vũ trang sẽ không chịu để yên đâu."

Cái chết của phó bộ trưởng là một tin tức chấn động.

Sau khi trở lại cứ điểm Ám Nha, Tô Việt thấy trời vẫn còn sớm, cũng không ai tìm cậu hỏi lại tình huống lúc đó, liền đi tắm gội rồi thay một thân quần áo sạch sẽ, tranh thủ thời gian đến nhà ăn giải quyết bữa cơm hôm nay.

Cậu cho rằng buổi chiều sẽ bị đoàn trưởng kêu đi, kết quả chờ đến tận đêm khuya, cũng không có ai làm phiền cậu nghỉ ngơi.

Triệu Thanh giống như đã quên mất chuyện này, mấy ngày liền không xuất hiện trước mặt người khác, chỉ có bên ngoài các loại bản tin và tin đồn bay đầy trời, tất cả đều đang suy đoán người bị hỏa hoạn thiêu chết ở ngoại thành là ai.

Tô Việt kiên nhẫn tính toán, chờ đến ba ngày sau, mới liên hệ với bộ trưởng Bộ vũ trang Tiêu Viễn.

Cậu không nói lời vô nghĩa trong máy truyền tin, trực tiếp hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, Tiêu bộ trưởng tạm dừng hơn mười phút, mới đồng ý, cũng tương tự không hỏi thêm gì trong máy truyền tin.

Tô Việt biết hắn sẽ không từ chối, mất đi giáo sư Chu khống chế trung tâm bồi dưỡng nhân tài, mất đi người quản lý, chẳng khác nào đang nuôi dưỡng một đám quái vật sắp mất khống chế, trước khi tìm được người kế vị thích hợp, Tiêu bộ trưởng cần phải có người có thể trấn áp được những "Anh tài" đó mới được.

Trong mắt những người trong Bộ vũ trang, cậu trước sau chỉ oán hận giáo sư Chu chứ không oán hận những người khác trong Bộ, ngoại trừ Chu Lập Ngôn cũng có quan hệ rất tốt với các viên chức khác, hơn nữa mối thù giết mẹ cha không đội trời chung, cậu đương nhiên sẽ không hoàn toàn đầu quân cho Ám Nha bên kia.

Tô Việt chắc chắn Tiêu Viễn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không chọn được người thích hợp, đã có sẵn một con dao bày trước mặt, dù cho đã từng phản bội chủ cũ, cũng sẽ có người tự tin có thể khống chế tốt.

Tô Việt từ chỗ ẩn nấp đi ra, đứng ở trên hành lang nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, con đường của đời này cuối cùng đã có ngã rẽ, không đến mức phải quay lại con đường ngày trước.

Cậu lặng lẽ ngắm trăng hồi lâu, chợt nhận ra bên cạnh đã có thêm một người.

Tô Việt xoay người nhìn lại, một thân ảnh quen thuộc hiện lên trong nửa tối nửa sáng, không biết Triệu Thanh đã đến tìm cậu từ khi nào, lúc này đang đứng cách vài mét, bốn mắt nhìn nhau, lặng im không nói gì.

Nửa ngày sau, Tô Việt chủ động mở miệng, giọng điệu tự nhiên hỏi: "Đoàn trưởng tìm tôi có việc sao?"

Triệu Thanh nhìn người này, không nhịn được cười nhạo một tiếng, nói: "Tôi còn tưởng rằng em sẽ lập tức chạy trốn."

Tô Việt hơi nghi hoặc, có chút không rõ ràng.

Triệu Thanh nhắc nhở cậu: "Em đã biết cái chết của cha mẹ và Ám nha có liên quan, không sợ tôi ra tay trước, đến đây giết người diệt khẩu sao?"

Tô Việt sống lại một đời không còn gì phải sợ, nhưng nếu không bị đóng băng thành khối, giữ lại một chút hơi ấm vẫn tốt hơn, cậu hơi mỉm cười: "Đoàn trưởng ra tay với tôi sao? Nhưng tôi cái gì cũng chưa làm."

Triệu Thanh lười biếng khẽ tựa vào bên cửa sổ, mặc bóng đêm yên tĩnh bao phủ khắp đầu và vai anh, anh đáp: "Đây chính là điều tôi không hiểu được, sao em không làm gì? Tôi đợi mấy ngày, tránh gặp người khác, ở yên một chỗ, cũng không chờ được em đến tìm tôi trả thù."

Tô Việt không nghĩ rằng cái chết của cha mẹ, trẻ mồ côi xếp thành đàn đã được làm sáng tỏ, cần phải tự mình đi Nam Tinh xác nhận một lần.

Lỡ như tư liệu bị lỗi ở đâu đó?

Lỡ như hồ sơ ghi chép sai??

Lỡ như có người cố tình điều chỉnh?

Cậu vừa chuẩn bị nói vài câu để xoa dịu bầu không khí, dọn đường cho hành động kế tiếp, đột nhiên nghe thấy đoàn trưởng thấp giọng nói: "Mấy ngày nay, tôi đã đem hồ sơ nhiệm vụ Ám Nha có liên quan đến Nam Tinh đều nhìn qua, duyệt lại ba lần."

Tô Việt lập tức ngước mắt nhìn qua, trong đôi mắt thâm thúy không mang theo vẻ sắc bén nào, nhưng lại rất khó có thể bỏ qua.

Triệu Thanh cười tự giễu, nhìn vào mắt Anh Vũ, ngữ khí chắc chắn nói: "Tư liệu không có sai, hồ sơ chính xác, tất cả ghi chép đều thật sự xảy ra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play