Bộ vũ trang đã định ra thời gian là 9 giờ sáng mai, Triệu Thanh suốt đêm chạy đến địa điểm giữ tù binh, những người khác không thể tới gần, chỉ có thể lo lắng mai phục xung quanh, chờ đợi thời cơ chi viện cho đoàn trưởng.

Lời khai của tên tình báo cũng không phải là tất cả, ngược lại giống như đối phương cố ý nói ra để lấy anh làm mồi câu, chỉ là Triệu Thanh không quan tâm đến tính toán của Bộ vũ trang, anh chỉ muốn đem người sống sót trở về nhốt cậu lại, cho đến khi bỏ được cái thói quen xấu ra ngoài tìm con mồi.

Nơi anh đến là một biệt thự gia đình nằm ở ngoại ô không xa thành phố, bốn phía nhìn qua rất bình thường, tất cả đều là những cao ốc bị bỏ hoang, không hề có dấu hiệu con người sinh sống.

Triệu Thanh kiểm tra một lượt, không tìm được bất kỳ manh mối gì, sắc mặt âm trầm, cầm súng kiên nhẫn chờ đợi.

Sáng sớm hôm sau, một trong những căn biệt thự sáng đèn, Triệu Thanh đi bộ về phía trước tòa nhà, không trốn tránh cũng không che giấu mà trực tiếp tiến vào, một chân đá văng cánh cửa đã khóa, thong dong bước vào vòng vây cửu tử nhất sinh.

Trang trí bên trong biệt thứ rất cổ xưa cũ kỹ, sàn nhà và đồ đạc đều bị phủ một lớp bụi dày, nhìn qua có thể thấy đã lâu không người ở.

Triệu Thanh đạp lên sàn nhà bằng gỗ, tay phải buông xuống nắm lấy báng súng, khuôn mặt sắc bén nhìn về phía trung tâm biệt thự đang treo một chiếc lồng chim cao nửa người.

Không gian nhỏ hẹp bên trong chỉ đủ cho một người trưởng thành cuộn tròn lại, lớp lưới bên ngoài được khảm những viên đá quý xinh đẹp, bên trong lồng lại bị phủ đầy những lớp gai nhọn nhỏ, đây là một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ, cũng là một dụng cụ tra tấn tinh xảo.

Triệu Thanh đi đến phía dưới lồng sắt, bởi vì trong lòng được phủ một lớp vải mỏng, nên không thấy rõ được bên trong là gì, chỉ có thể xác định bên trong là một người, xem hình dáng hẳn là một người đàn ông trưởng thành.

Triệu Thanh trong lòng căng thẳng, anh không dám lập tức động thủ, bình tĩnh quan sát bốn phía, tập trung tinh thần tìm kiếm cơ quan bị ẩn giấu.

Lồng sắt nhìn qua có vẻ dễ dàng mở ra, trên thực tế nếu bị bên ngoài tác động hoặc là thời điểm bị va chạm, sẽ tự động thay đổi kết cấu máy móc, đem tù nhân trong lồng nghiền ép đến không còn hình dạng.

Triệu Thanh tìm một lúc vẫn không tìm được chốt mở, anh nheo mắt, không muốn tiếp tục trì hoãn, chuẩn bị dụ người của Bộ vũ trang ra trước lại nói.

Triệu Thanh không chất vấn cũng không chửi mắng, anh dứt khoát ném khẩu súng đen trên tay xuống, dùng chân đá vào một góc, đôi tay giơ lên chậm rãi lui về phía sau, ý bảo hiện tại đã từ bỏ phản kháng, đã không còn nguy hiểm.

Quả nhiên, không bao lâu sau trên lầu liền truyền đến tiếng bước chân, quân mai phục tại nơi này thấy mưu kế đã thành, liền gấp không chờ nổi muốn xuống thu kết quả.

Đáy mắt Triệu Thanh tràn đầy trào phúng, không phí một binh một tốt, đến một câu cũng không cần phải nói, công lao lớn như thế mà chẳng tốn chút sức nào, chỉ sợ người của Bộ vũ trang đang âm thầm vui vẻ.

Anh bình tĩnh chờ người trên lầu đi xuống, mặc kệ thế nào, trước tiên phải để người đó mở lồng sắt ra, càng nhanh càng tốt, xem ra người bên trong sắp không chịu nổi, làn da bị rách tươm, máu tươi nhỏ giọt chảy xuống.

Bị bịt miệng, che mắt, run rẩy bất lực như một chú chim bị gãy cánh, chỉ cần nghĩ đến đó Triệu Thanh đã cảm thấy trái tim như bị người hung hăng bóp nát.

Mắt thấy tiếng bước chân đã càng lúc càng gần, người trên lầu cũng sắp xuống tới, anh không khỏi nghiêm túc kiến nghị: "Ta ở đây, buông vũ khí, không phản kháng, như vậy có đủ thành ý cho các ngươi mở cửa lồng sắt ra chưa, nếu còn cần ta làm gì, cứ việc mở miệng."

Tô Việt không ngờ rằng đoàn trưởng sẽ vì cậu mà làm điều này, vừa rồi cậu hơi do dự một chút, là vì chuẩn bị cảm xúc và lời nói, tránh cho bị đoàn trưởng chĩa súng vào thái dương ngay khi vừa thấy mặt, thế thì cậu chết oan rồi.

Kết quả lại thành ra như vậy, Triệu Thanh chủ động ném đi vũ khí trong tay?

Bất kể đây là lùi để tiến, lấy thủ làm công, tỏ ra yếu đuối trước kẻ thù, hay có ẩn giấu sau lưng, hành động như vậy đối với một lính đánh thuê khi bước vào đồn địch mà nói là cực kỳ nguy hiểm.

Tô Việt không dám tiếp tục trì hoãn, nhanh chóng quyết định xuống lầu, âm thanh phát ra bên trên không đủ, hiện nay có nhiều loại máy móc biết bắt chước tiếng người, đoàn trưởng sẽ không tin, cần phải đưa người thật lên sân khấu mới được.

Thời điểm chỉ còn lại vài bậc thang cuối cùng, cậu lại nghe thấy Triệu Thanh tỏ vẻ sẽ lùi thêm một bước, trong lòng xuất hiện một sự xúc động không thể gọi tên.

Đổi lại một nơi khác, đặt mình vào một vị trí khác, liệu cậu có thể làm được điều như thế không?

Tô Việt bước xuống những bậc thang cuối cùng, xuất hiện trước mặt Triệu Thanh.

Triệu Thanh trợn tròn mắt, kinh ngạc tiến về phía cậu, không có vết thương, hoàn hảo không tổn hại gì, phảng phất như vừa đi dạo về, cái bẫy cùng công cuộc mạo hiểm cứu viện biến thành trò cười.

Triệu Thanh mấp máy đôi môi mỏng, tựa hồ muốn nói gì, lại tựa hồ không biết nên nói gì, cuối cùng anh chỉ thốt ra hai chữ: "Anh Vũ."

Tô Việt tránh né ánh mắt Triệu Thanh, nhìn lồng sắt ọp ẹp, chủ động giải thích: "Trong lồng phía trên là Chu Lập Ngôn, hắn muốn bắt tôi làm mồi nhử, không ngờ ngược lại bị tôi bắt, những đồng phạm khác của Bộ vũ trang đều đã bị xử lý sạch sẽ, hiện tại đều đang nằm trên lầu."

Cậu ôm cánh tay, dựa vào đầu cầu thang, tạm thời giữ một khoảng cách nhất định với đoàn trưởng, thấp giọng nói: "Chu Lập Ngôn là một trong ba phó bộ trưởng của Bộ vũ trang, những hành động nhằm vào Ám Nha trước đâu đều không thiếu sự hỗ trợ của hắn, hiện tại người ở trong lồng, tùy anh xử trí."

Đời này có lẽ Chu Lập Ngôn chỉ mới tham gia vào vài lần hành động, cung cấp một ít dược liệu y tế và nhân lực, những hành động lớn hơn vẫn còn chưa kịp thực hiện, nhưng không ngăn cản được việc Tô Việt đem những điều trong tương lai có thể xảy ra đổ lên đầu hắn.

Triệu Thanh tiêu hóa lượng lớn thông tin bất ngờ này, đừng nhìn Anh Vũ chỉ hai ba câu đã nói xong, những khúc mắc phát sinh bên trong mọi người đều không rõ, có thể thuận lợi chạy thoát trong sự giam giữ của Bộ vũ trang, còn có thể một tay chống lại quân đội vũ trang, đây không phải là việc mà một lính đánh thuê có thể làm được.

Triệu Thanh không có ý định hỏi chi tiết, mỗi người đều giữ lại cho chính mình một con át chủ bài, anh chỉ hỏi một điều: "Từ khi nào em bắt đầu biết Chu Lập Ngôn là người của Bộ vũ trang?"

Tô Việt sớm đã nghĩ sẵn trong đầu, bình tĩnh trả lời: "Thời điểm ở quán cà phê có chút nghi ngờ, trong bữa tiệc dưới lòng đất tôi đã có thể khẳng định, cuối cùng khi đã định giờ hẹn lần này tôi đã có chuẩn bị tốt ngay từ đầu."

Triệu Thanh cười như không cười nhìn cậu, hỏi: "Nói cách khác, em biết rõ là có bẫy, còn cố ý đưa tới cửa, hơn nữa trước đó cũng không báo cáo lại với tôi?"

Tô Việt tư duy nhanh nhẹn, lập tức nhận sai: "Lúc hắn hẹn thời gian có chút gấp, tôi không có cơ hội từ chối, nếu lúc ấy tôi trì hoãn hay do dự, chỉ sợ hắn sẽ sinh lòng cảnh giác, cho nên to gan mạo hiểm thử một lần."

Cậu rất chân thành: "Có thể diệt trừ một tai họa, đối với chúng ta mà nói trăm lợi mà không một hại, cơ bất khả thất thời bất tái lai*, tất cả đều là vì Ám Nha."

Đây là một câu tục ngữ của TQ nên mình giữ nguyên Hán Việt, có nghĩa là cơ hội chỉ đến một lần.

Triệu Thanh lạnh lùng nói: "Ngày thường không đoạt công không ngoi đầu, thật không nhìn ra đối với binh đoàn em lại để tâm đến vậy."

Tô Việt khiêm tốn đáp: "Đây có là gì, cúi thấp làm người, ngẩng cao làm việc."

Triệu Thanh không tỏ ý kiến gì, anh tiến lên một bước một tay giữ eo Anh Vũ, một tay rà soát từ cổ nam nhân xuống, sờ qua một vòng xác định trên người không có bom hẹn giờ hoặc là che giấu cơ quan nào, mới buông tay ra, rũ mắt lạnh lùng nói: "Đi nhặt khẩu súng về, chúng ta trở về lại nói."

Ngụ ý chính là không muốn động thủ ở đây, Tô Việt trong lòng hiểu rõ, chuyện này không thể dễ dàng bị bỏ qua.

Cậu đi đến trong góc nhặt khẩu súng cao cấp lên, thân súng được làm bằng sắt tinh khiết tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt, Tô Việt không phải lần đầu tiên sờ qua nó, nhưng là lần đầu tiên cầm nó lên.

Triệu Thanh chưa bao giờ ném khẩu súng này, trong mắt anh tước vũ khí đầu hàng trước nay đều không phải là lựa chọn hàng đầu.

Tô Việt cầm súng đi tới, Triệu Thanh nhìn chằm chằm cái lồng sắt kia, đột nhiên mở miệng nói: "Phó bộ trưởng Bộ vũ trang không thể giữ lại, Chu Lập Ngôn người này ở liên minh tinh tế cũng có danh tiếng không tốt lắm, chỉ là vẫn luôn được Thiên Tinh đế quốc che chở, mọi người không thấy được người cũng bắt không được người, hắn lừa gạt em nhiều lần như vậy, lần này em tự mình ra tay?"

Tô Việt nao nao, cậu là muốn Triệu Thanh trút giận, không cần thiết chiếm hời, vì thế liền từ chối: "Vẫn là đoàn trưởng làm đi, leo lên cắt cổ có chút phiền."

Triệu Thanh đôi mắt âm trầm nhìn cậu, không nói gì.

Tô Việt lập tức phản ứng lại, hiện tại nếu cậu tự mình ra tay, ngược lại càng có thể tự chứng minh trong sạch, bằng không ở nơi giết chóc tàn khốc này, chuyện dùng khổ nhục kế cũng không hiếm thấy.

Tuy rằng chết một phó bộ trưởng phải trả giá rất lớn, nhưng lỡ như quan chức Thiên Tinh đế quốc mất trí, hoặc là ghét bỏ Chu Lập Ngôn, muốn dùng cái chết của hắn tỏa sáng một lần cuối thì sao?

Tô Việt do dự một lát, nói: "Nhưng nếu đoàn trưởng sợ dơ tay, cũng có thể để tôi làm việc này."

Chu Lập Ngôn bên trong lòng sắt biết đã sắp chết, nội tâm cực kỳ sợ hãi.

Hai mắt hắn đẫm lệ, không tiếng động mà rơi nước mắt, không hiểu vì sao Tô Việt đã hứa hợp tác lại làm phản, không hiểu vì sao hắn đường đường là một phó bộ trưởng mà phải lưu lạc đến nông nỗi này, càng nghĩ không thông tương lai Tô Việt sẽ phải đối mặt với lửa giận và sự truy giết của Bộ vũ trang như thế nào.

Nếu muốn chết thì chết sớm một chút, vì cái gì muốn kéo hắn theo làm đệm lưng chứ?

Hiện tại cho dù có vạch trần thân phận nằm vùng của Tô Việt cũng vô dụng, Ám Nha căn bản sẽ không tin một tên nằm vùng chó má dám lấy phó bộ trưởng của Bộ vũ trang ra để hiến tế.

Giờ này khắc này, Chu Lập Ngôn không rảnh lo sẽ bị rách miệng, muốn dùng lớp gai nhọn xé rách miếng vải bịt miệng, được ăn cả ngã về không la lớn: "Tô Việt, ngươi còn chờ cái gì? Ngươi sớm đã biết Ám Nha giết cha mẹ ngươi, hiện tại súng trong tay ngươi, còn không mau nổ súng bắn hắn!"

Tô Việt không ngờ giáo sư Chu trước khi chết còn giãy giụa như vậy, cậu đột nhiên bị bốc lên gốc rễ mà không kịp phòng bị, không khỏi nghiêng người nhìn về phía Triệu Thanh, nháy mắt đối diện với đôi mắt tối tăm sâu thẳm.

Đáy mắt Triệu Thanh không một tia cảm xúc, lại như phóng ra một tầng băng khiến cả người phát lạnh, anh trầm mặc một lát, dường như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Cha mẹ em là chết trong tay Ám Nha?"

Tô Việt duy trì bình tĩnh, thản nhiên trả lời: "Trước mắt những chứng cứ thu thập được cho đến nay đều cho thấy như vậy."

Triệu Thanh chưa từ bỏ ý định lại hỏi: "Bao gồm cả những thứ tôi đưa em?"

Tô Việt gật đầu: "Bất kể là thời gian, địa điểm, nhiệm vụ mục tiêu v.v, tất cả đều trùng khớp."

Trong lúc nhất thời, cả hai người rơi vào một sự im lặng kỳ quái và chết chóc, chỉ có Chu Lập Ngôn ở nơi đó khóc lóc tức giận chửi mắng, sợ Tô Việt lưỡng lự, cũng sợ Triệu Thanh không nhẫn tâm.

Chỉ khi cả hai không màng tất cả đánh nhau, hắn mới có một tia khả năng sống sót.

Triệu Thanh nâng lên tay xoa xoa giữa chân mày, anh tựa hồ như chưa từng nghĩ đến hao tâm tổn trí đến cứu người, cuối cùng lại rơi vào một thế cục giằng co thế này.

Triệu Thanh nhất thời không thể sắp xếp được những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, rất nhiều thứ đều cần phải tra hỏi mới có thể biết rõ ràng, anh nhìn khẩu súng đen đang được Anh Vũ nắm trong tay, đột nhiên như bị quỷ ám mà cất tiếng hỏi: "Vậy em muốn nổ súng không?"

Tô Việt nhàn nhạt cười, đáy mắt không chút do dự, trả lời anh: "Muốn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play