LIỀU THUỐC CỦA BOSS
Nhận được câu trả lời chắc nịch, trong đầu Nghiêm Thâm tràn ngập hình ảnh bé hamster đeo thêm một con hamster nhỏ xíu, đến mức quên luôn cả những phiền muộn cuối cùng.
Hắn xoa nhẹ mái tóc mềm của Tô Đoạn, sau đó thử độ ấm của ly thủy tinh bằng mu bàn tay, xác nhận lần này nước hoàn toàn không nóng, thậm chí còn hơi mát rồi mới đưa đến môi Tô Đoạn, nói: "Uống chút nước đi."
Rơi nhiều nước mắt như thế, lúc này chắc đã khát rồi.
Một phần tâm trí Tô Đoạn vẫn đắm chìm trong "câu chuyện" mà Nghiêm Thâm kể, một phần lại nghĩ về chuyện Nghiêm Thâm sẽ tặng cậu mặt dây chuyền hình hamster, do đó giảm sự tập trung, không còn nhạy bén với mọi việc nữa, thế nên nghe Nghiêm Thâm nói vậy cậu theo quán tính há miệng, uống một ngụm trà.
Lần này nước không còn nóng, hương thơm và vị đắng hòa quyện vừa đủ, nước trà ấm áp chảy vào miệng, không quá nồng nhưng hương vị được cảm nhận rõ ràng trên đầu lưỡi.
Tô Đoạn nuốt ngụm trà, phát hiện có thứ gì đó mềm mềm nằm trong miệng, nhai thấy dai dai, nhưng vị đắng quá.
Đây là gì...?
Cảm giác hơi giống cánh hoa.
Cậu nhai hai cái, ý thức cũng dần tập trung lại, vài giây sau như nhận ra điều gì, bỗng mở to mắt, miệng không nhai nữa, cả khuôn mặt trở nên hết sức nghiêm trọng.
Khóe mắt liếc nhìn ly thủy tinh trước mặt, trong đó chứa những cánh hoa cúc nhỏ đã ngấm nước, phơi bày hết những cánh hoa của mình, Tô Đoạn chỉ thấy trước mắt tối sầm, như sắp trở thành một củ Phục Linh ngất xỉu.
Cậu tự tay pha trà hoa, còn định để Nghiêm Thâm uống, bản thân cũng đã uống hai ngụm-
Cậu đã làm cái gì vậy chứ?!
Có lẽ do thời gian làm người cũng đã vài trăm năm, không thể gọi là ngắn, với lại cuộc sống làm người sống động hơn nhiều so với khi là thực vật, nên thói quen và quan điểm sống của Tô Đoạn đã dần dần chuyển hướng về phía con người mà chính cậu không nhận ra.
Vừa rồi cậu toàn lo lắng cho Nghiêm Thâm, chỉ nhớ rằng trà hoa cúc có thể làm dịu lòng giải nhiệt, nhưng lại quên mất rằng hoa là một bộ phận không thể diễn tả được với thực vật.
Nhận thức này là bản năng với Tô Đoạn đã làm thực vật mấy ngàn năm, giống như con người cần ăn uống, nhưng trong một thời gian ngắn vừa qua, thế mà cậu lại quên hết những bản năng này...
Điều này chẳng phải chứng tỏ rằng cậu ngày càng thích nghi với thân phận con người của mình sao?
Tô Đoạn lơ mơ nghĩ.
Suy nghĩ có thể gần gũi hơn với con người, về lý mà nói thì đây vốn là một điều tốt, nhưng lúc này cậu đã hoàn hồn, miệng vẫn còn giữ cánh hoa đã nhai hai cái, cậu chỉ cảm thấy như xuất hiện một sự tàn nhẫn đến máu me nên theo bản năng đưa tay bảo vệ phần dưới của mình, cẩn thận bảo vệ hoa của mình.
Nghiêm Thâm thấy cậu bỗng ngây người, nhíu mày bóp nhẹ má cậu, thắc mắc nhẹ giọng hỏi: "Đoạn Đoạn ơi? Sao vậy em?"
Nghiêm Thâm cầm ly trà của Tô Đoạn lên, chỉ thấy nước trà màu vàng nhạt, trong suốt, thoạt nhìn không có gì đáng ngờ.
Khi hắn định uống thử một ngụm, Tô Đoạn đã tỉnh lại lập tức kéo tay hắn, năm ngón tay nhỏ nhắn yếu ớt nhưng lần này lại dùng sức khá lớn, khiến tay Nghiêm Thâm trượt trên bàn.
Tô Đoạn kéo tay hắn, đẩy hai ly trà hoa cúc trên bàn ra xa, lắc đầu ra hiệu Nghiêm Thâm không được uống, sau đó chạy đến thùng rác phèo phèo nhổ cánh hoa nhỏ xíu kia ra.
Sau đó nhắm mắt ngẩng đầu lên, nhăn mày, như thể nhìn thêm một chút vào thùng rác sẽ khiến cậu mất mạng.
Nghiêm Thâm: "..."
Nghiêm Thâm cũng đứng dậy đi đến, tưởng cậu không thoải mái, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ lưng anh, lo lắng hỏi: "Hay ăn phải thứ gì không tốt rồi?"
Miệng Tô Đoạn vẫn còn đọng lại vị đắng của cánh hoa đồng loại, ngừng một chút, rồi mới chịu đựng mùi hương khiến cậu sắp ngất đến nơi, khẽ nhếch đầu lưỡi: "... Ăn phải cánh hoa."
"Cúc nụ biến chất ư? Sao lại khó chịu như thế? Để tôi xem nào." Nghiêm Thâm nắm má cậu, nhẹ nhàng bóp một cái làm Tô Đoạn mở miệng, nhưng miếng Tô Đoạn chẳng có dấu vết gì cả, không nhìn ra gì. Nhưng lạ là cái lưỡi nhỏ mềm mịn mà hắn quen thuộc lại rụt vào trong như hơi sợ hãi.
Nghiêm Thâm nhướng mày, không nhịn được cúi xuống mút một cái, đầu lưỡi ngay lập tức nếm được vị đắng.
Hắn nhận ra đây là vị đắng của cúc nụ, trà cúc sau khi pha loãng thì hương thơm và vị đắng kết hợp vừa đủ, nhưng nếu ăn mỗi cánh hoa thì chỉ có vị đắng.
Nghĩ đến khả năng nào đó, Nghiêm Thâm rút lưỡi ra, không chắc hỏi: "Bị đắng à?"
Tô Đoạn do dự vài giây, thuận thế gật đầu, ngoài lý do này ra, cậu không biết phải giải thích thế nào với Nghiêm Thâm.
Không thể nói rằng mình ăn phải phần đó của thực vật nên bị tổn thương tinh thần hơi nhiều được chứ?
Nhìn bé hamster nhà mình gục đầu ủ rũ, Nghiêm Thâm cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhưng nghĩ mãi không ra, chỉ đành nhéo nhẹ mũi cậu, thấp giọng nói: "Đúng là một bé yếu ớt mong manh."
Tô Đoạn tiếp tục cụp đuôi ủ rũ, cảm giác như linh hồn mình bị rút cạn: "..."
Nghiêm Thâm cúi người mở cánh môi cậu, đầu lưỡi từng chút một liếm đi vị đắng trong miệng cậu, cuối cùng ngậm lấy đỉnh môi* cậu mút hai cái rồi mới nói: "Sau này không được uống cúc nụ nữa, để xa xa ra."
*Cái phần môi hơi chu lên của môi trên í, mấy ní sờ thấy nào nhô lên là nó đó.
Miệng không còn mùi vị đáng sợ kia nữa, cuối cùng Tô Đoạn cũng nhẹ nhõm, cậu liếm cánh môi mình, đưa ra yêu cầu gần như vô lý: "... Vậy anh cũng không được uống."
Dù biết trong thế giới loài người, việc pha trà hoa là rất bình thường, nhưng hôm nay suýt nữa ăn phải cánh hoa cúc để lại trong cậu một ám ảnh quá lớn, Tô Đoạn nghĩ ngợi, cảm thấy mình tạm thời không muốn hôn người đàn ông có mùi trà hoa.
Tô Đoạn: "..." Hầy, sầu ghê nơi.
Nghiêm Thâm không đoái hoài, hắn không có sở thích đặc biệt gì về trà, phần lớn chỉ dùng để tỉnh táo thôi.