LIỀU THUỐC CỦA BOSS
Nghe thấy Nghiêm Thâm "ừ", Tô Đoạn cũng được nêu tên ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen tuyền trong suốt như hạt thủy tinh của cậu hiện lên một dấu chấm hỏi nhỏ.
"Anh" là một từ rất đỗi thân mật, ngoài dùng để diễn đạt xưng hô giữa người thân ra, thì trong một số thời điểm đặc biệt, nó còn được dùng làm xưng hô tình thú giữa người yêu.
- Trong truyện tổng tài đều viết vậy cả.
Trước ánh mắt mờ mịt của hamster nhỏ nhà mình, giám đốc Nghiêm mặt không đổi sắc dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc gáy mềm mại của cậu hai lần, bình tĩnh nghĩ bụng.
Tưởng tượng đến cảnh Tô Đoạn không chịu nổi, đôi mắt bị bắt nạt ngân ngấn nước, mềm mại nhỏ nhẹ gọi "anh ơi". Giám đốc Nghiêm theo phản xạ cảm thấy quần hôm nay hình như hơi chật.
- Biết thế hôm nay không mặc âu phục rồi, vướng bận.
May mà trên đùi hắn là chiếc khăn vừa lau mặt cho Tô Đoạn, nên không khiến nhân viên công tác đứng gần đó phát hiện có gì không đúng.
Tô Đoạn ngồi đó ngây ngốc mở mắt hồi lâu, nhân viên công tác đi rồi mới hỏi Nghiêm Thâm: "Anh trở thành-" Anh của em từ bao giờ?
Nhưng cậu chưa kịp hỏi hết, đầu ngón tay Nghiêm Thâm đã vuốt ve yết hầu nhô lên trong cổ họng cậu, nơi mẫn cảm bị chạm vào làm Tô Đoạn "ưm" một tiếng, phía dưới nói không lên lời, yết hầu hoảng loạn lăn lên xuống.
Nghiêm Thâm vuốt ve yết hầu của cậu, giọng trầm thấp, nói một cách hợp lý: "Tôi lớn hơn em, là anh của em."
Chấm hỏi nhỏ trong mắt Tô Đoạn trở thành chấm hỏi lớn, cậu chớp mắt mắt nhìn hắn, cả người hoang mang.
Là vậy à?
Nhưng chẳng phải anh trai em trai là mối quan hệ gia đình sao? Từ khi nào dùng tuổi tác để phân chia vậy?
Là một cậu bé ngoan không hiểu thì hay hỏi, Tô Đoạn thầm hỏi hệ thống trong đầu.
Hệ thống trả lời: "Trong phong tục xã hội loài người, dẫu giữa hai người không có huyết thống thì vẫn có một quy tắc mặc định là gọi người cùng thế hệ nhưng lớn tuổi hoặc có địa vị hơn là "anh", nhưng..." Có đôi khi đây là xưng hô ám chỉ gợi tình thô tục, cần cảnh giác.
Loài người luôn là sinh vật rất đỗi phức tạp. Trong bối cảnh khác nhau, cùng một xưng hô có thể có những ý nghĩa hoàn toàn khác.
Song hệ thống chưa kịp nói hết câu "nhưng", Tô Đoạn đã khiêm tốn nói: "Cảm ơn cậu, tôi biết rồi."
Ngôn ngữ và quy tắc của loài người thật phức tạp khó hiểu, xem ra cậu không biết nhiều thứ lắm.
Lúc này, Tô Đoạn và hệ thống mạch não kỳ lạ rơi vào cùng một đường.
Hệ thống: "..."
Hệ thống: "Ký-"
Lúc này Nghiêm Thâm đã ghé sát vào tai Tô Đoạn nói: "Đoạn Đoạn ngoan, gọi anh nào."
Giọng người đàn ông vừa trầm vừa thấp, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai Tô Đoạn khiến dây thần kinh trong tai cậu lan ra sự tê dại, chẳng mấy chốc đã tê rần nửa người.
Sự hiện diện mạnh mẽ như vậy đã át đi âm thanh điện tử rất nhỏ của hệ thống.
Tuy hơi bẽn lẽn, nhưng như hệ thống đã nói, yêu cầu của Nghiêm Thâm cũng xem như phù hợp với lẽ thường, Tô Đoạn hơi lưỡng lự, rồi vẫn đồng ý với Nghiêm Thâm, nhỏ giọng gọi.
"... Anh ơi."
Hệ thống đang cố gắng chữa lời nhưng bị ký chủ ngó lơ: "..."
Trái tim hệ thống nát bét.
Chẳng biết sao ở thế giới đầu tiên khi cậu gọi Tô Tranh là anh, cậu chưa bao giờ có cảm xúc không biết tên này, dường như những người khác nhau, dẫu là cùng một xưng hô thì cũng có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Đôi ngươi của Nghiêm Thâm co lại ngay tắp lự.
Chỉ là hai từ "anh ơi" rất khẽ thốt ra từ miệng Tô Đoạn, không hề có ý ám chỉ nào cả, nhưng lại dễ dàng làm giám đốc Nghiêm cảm thấy... Cả đời này hắn không bao giờ muốn mặc quần âu nữa.
Dẫu là phong cách đơn giản cũng bó sát đến nỗi hơi đau.
"Ngoan." Nghiêm Thâm nhẫn nhịn mà xoa đuôi tóc Tô Đoạn, khàn giọng nói.
Mặt không đổi sắc gom lại chiếc khăn trên đùi, giám đốc Nghiêm khẽ liếc mắt, ra hiệu cho trợ lý đứng gần đó rằng "anh phải đi rồi đấy".
Sau khi nghe tiếng gọi của Tô Đoạn, trợ lý gần đó lập tức siết chặt chiếc khăn trong tay, giữa lúc hoảng hốt hơi đứng không vững, nếu không dùng tay đỡ bàn kịp lúc, có lẽ anh đã ngã chổng mông xuống đất rồi.
Bị ông chủ dụ dỗ, cậu Tiểu Tô mà ông chủ phải lòng ngây thơ dễ lừa đến tội nghiệp, anh có chút không đành lòng.
Nếu là bọn trẻ nhà họ bị người ta dụ dỗ, chắc chắn anh sẽ không kiềm chế được chống lại giai cấp tư sản.
Nhưng bây giờ-
Nhận được ánh mắt sắc bén gần như rõ ràng của ông chủ, khát vọng sống mãnh liệt thôi thúc trợ lý hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa bừa một lý do, nói: "Sếp, khăn bẩn rồi, tôi đi giặt đây."
Nghiêm Thâm lời ít ý nhiều, ngắn gọn mà có uy: "Đi đi."
Trợ lý cúi đầu nhanh như chớp bước ra khỏi phòng nghỉ, rồi ném chiếc khăn trên tay xuống đất - dù sao trong phòng nghỉ có ông chủ đang lau mặt cho cậu Tiểu Tô, miếng khăn trong tay anh chắc sẽ không dùng đến, thế là anh bèn cam chịu ngồi xổm trên đất, bắt đầu thở ngắn thở dài.
Cuối cùng anh vẫn cúi đầu trước chủ nghĩa tư bản, nghĩ tới sự "tra tấn" mà cậu Tiểu Tô đơn thuần đang gặp trong phòng nghỉ, trái tim trợ lý không khỏi đau đớn.
Quản lý đi ngang qua nhìn dáng vẻ anh như thằng khùng, bối rối đi tới đi lui trước mặt anh hai lần, chờ anh ngẩng đầu mới ngờ vực hỏi: "Cậu bị sao vậy? Vẻ mặt như... Bị sếp Nghiêm mắng?"
Trợ lý khát vọng có người cùng chia sẻ hoạn nạn với mình trầm tư vài giây, nói: "Không có, bên trong thiếu người, cậu có việc gì không? Mau vào đi thôi."
Quản lý cũng trầm tư vài giây, sau đó: "Xí."
"..."
Quản lý giơ tay đẩy kính, cười lạnh nói: "Bộ cậu tưởng ai cũng dễ lừa như cậu hả? Nhìn cái mặt chán chường ngồi xổm như chó bản địa của cậu là biết đi vào chẳng có chuyện gì tốt, đừng hòng kéo IQ của tôi ngang bằng cậu nhá."