LIỀU THUỐC CỦA BOSS
Vờ như không trông thấy ánh mắt sửng sốt của quản lý, trợ lý thấy anh ta không lấy khăn bèn quay người lục lọi trong hộp, lấy khăn ra rồi lại cong eo cần cù lau ghế, lau đến bóng loáng, trông vui vẻ cực kỳ.
Chỉ thiếu điều xướng "lao động là vinh quang".
Quản lý: "..."
Người này trúng tà hả?
Hai người bận bịu một hồi cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ căn phòng nghỉ mini này, cũng đã đặt sẵn tấm khăn vải kẻ sọc, chỉ chờ sếp Nghiêm xách hamster nhỏ nhà mình đặt lên thôi.
Không gian phòng nghỉ không rộng, hai người ở thì thoải mái, ba người vừa đủ, bốn người thì hơi chật.
Vốn dĩ đạo diễn nghĩ một vai diễn chỉ có mấy ngày là quay xong, chắc Tô Đoạn chỉ mang một quản lý và một trợ lý thôi, nên chỉ sắp xếp theo ba người, người bị dư ra kia đuổi không đi nên phòng nghỉ nhỏ này khó tránh khỏi không đủ dùng lắm.
Hơn nữa những thứ nhỏ vụn sẽ trở nên tưng bừng hơn.
Tô Đoạn được Nghiêm Thâm ôm co rụt trong một góc, lo Nghiêm Thâm cao to như thế sẽ thấy khó chịu vì ngồi co ro trên một cái ghế nhỏ, huống chi cậu còn đè lên hắn, nên bảo Nghiêm Thâm đang mãi cắn tai để cậu đứng dậy, nhưng giám đốc Nghiêm chẳng chịu nhúc nhích, chỉ dỗ dành cậu nói không sao.
Nếu Tô Đoạn nói nữa thì sẽ bị bắt hôn, hôn xong chóp mũi lại hôn đến cằm, làm như thế hai lần nên cậu chẳng dám hé răng nữa, chỉ thầm hỏi hệ thống rằng chân Nghiêm Thâm có bị tê không.
Hệ thống: "... Hệ thống đã phân tích dữ liệu, kết luận thể chất của mục tiêu cao hơn mức trung bình của con người trong thế giới này. Tính toán theo trọng lượng của ký chủ và góc độ chịu lực của mục tiêu, tạm thời sẽ không khiến dây thần kinh cục bộ tê mỏi do máu lưu thông kém."
Tô Đoạn: "Ừ ừ, cảm ơn."
Phân tích của hệ thống vẫn rất đáng tin cậy, vì thế Tô Đoạn không lo Nghiêm Thâm sẽ bị cậu đè chân đến tê rần nữa, cứ ngoan ngoãn co rụt trong lòng hắn đọc kịch bản, sống lưng và mông nhỏ bị cộm do bắp đùi hơi cứng của người đàn ông, bờ vai dựa vào eo bụng săn chắc, đọc mệt bèn ngẩng đầu nhìn trợ lý và quản lý lao động cần cù vất vả.
Sau đó cậu phát hiện không gian hơi chật.
Trong lòng Tô Đoạn trầm tư suy nghĩ một hồi.
Hay là bảo anh trợ lý đi về, cậu chỉ diễn một vai nhỏ thôi, dẫu dùng chân để nghĩ cũng không cần ba người ở với cậu.
Nhìn thế nào... Cũng không có nhiều việc phải bận rộn đến thế.
Lúc mới vào, cậu thấy nhiều minh tinh chỉ mang theo một trợ lý, ít quản lý đi theo suốt.
Mọi thứ hầu như đã được sắp xếp ổn thỏa, cặp đùi cứng cáp bên dưới khẽ động, Tô Đoạn được đỡ đứng dậy.
- Sau đó bị nhét vào một chiếc ghế mềm phủ vải kẻ sọc sạch sẽ.
Cậu chớp mắt, vừa định cất lời bảo quản lý về trước làm việc khác, thì quản lý hồi nãy cần cù dọn dẹp phòng nghỉ với trợ lý nói: "Tôi đi trao đổi với đạo diễn về cảnh quay chiều nay của cậu Tô, xác định tình hình cụ thể nhé."
Mới nãy Tô Đoạn còn tưởng quản lý không bận gì: "..."
Hóa ra có việc bận rộn sao?
Vậy quản lý có việc phải làm, anh trợ lý phải lái xe cho họ, chỉ còn lại Nghiêm Thâm thoạt trông hơi dư thừa nhưng cậu không nỡ đuổi đi, nhưng mà bốn người thì chen chúc.
Thật ra cũng không chật lắm, ở thế giới trước cậu đã cùng Vig Chít sống quá lâu trong căn nhà xây dựng theo quy mô của tộc Lotta, chẳng thể dùng từ rộng lớn để miêu tả hết được, nên cậu theo phản xạ cảm thấy không gian này không đủ, nhưng phải biết là điều kiện này tốt hơn hẳn phòng nghỉ của các đoàn phim khác.
Dù sao có thêm hai người ở đây, Nghiêm Thâm hôn cậu cậu cũng hơi ngượng, muốn đẩy mặt Nghiêm Thâm ra.
Nếu vậy sẽ ảnh hưởng kế hoạch điều trị của cậu.
Tuy tác dụng của hôn má và môi không rõ ràng như hôn hoa, nhưng hai chân lý kiên trì tích tiểu thành đại và lượng biến đổi thành chất này khiến Phục Linh nhỏ cảm thấy không thể bỏ qua mỗi một cơ hội nhỏ nhặt.
Chỉ cần cậu nỗ lực hơn mỗi ngày, có lẽ Nghiêm Thâm sẽ khỏi bệnh sớm hơn.
Nhìn Tô Đoạn bỗng dưng rơi vào trầm tư, quản lý vốn chỉ tìm cớ trốn đi, không muốn làm mình bị tổn thương nữa khựng lại, mặt không đổi sắc lặp lại: "Vậy tôi đi trước nhé?"
Bấy giờ Tô Đoạn mới hoàn hồn, "Ừ ừ, vất vả cho anh rồi."
Cất ly của Tô Đoạn xong, trợ lý đứng thẳng người nhìn quản lý, bỗng nói: "Cậu Tô, tôi cũng đi cùng."
Tô Đoạn lại chớp mắt, cầm lòng không đậu cảm thấy anh quản lý và anh trợ lý đúng là quá nghiêm túc và có trách nhiệm...
Nhưng cậu chưa kịp đáp vâng, quản lý kế bên đã cất lời không nặng không nhẹ chặn trợ lý: "Không cần đâu, bên ngoài nóng lắm, một mình tôi đi được rồi, cậu ở lại đây đi cho mát.
Chẳng phải hồi nãy vui lắm à?
- Vậy cứ vui tiếp đê.
Còn mát nữa, thích mê luôn nha.
Nhận thấy quản lý muốn bịp mình, trợ lý sượng trân, nhưng lại nhanh chóng cười giải thích: "Thật ra là thế này, tôi chưa từng đến đoàn làm phim bao giờ, nên muốn đi tham quan họ đóng phim như thế nào thôi, hóng hớt ấy mà."
Tuy là vì tiền lương anh không ngần ngại ăn nhiều cơm chó hơn chút, nhưng bây giờ có có hội ăn ít, không đi là đồ ngốc!
Huống chi-
Chắc sếp lớn cũng muốn đuổi họ đi đấy.
"Chẳng phải có ông chủ ở đây à, nếu không có ông chủ thì tôi không dám ra ngoài làm việc riêng đâu." Trợ lý hơi ngượng ngùng nói ra chút "toan tính nhỏ" của mình.
Quản lý: "..."
Xem ra người này mặt dày hơn anh ta tưởng, vuốt mông ngựa* cũng lành nghề gớm.
*Ý nói nịnh nọt, tâng bốc để ai đó vui, hòng đạt được chút lợi ích.
Ghét.
Tô Đoạn tốt bụng nói: "Không sao, anh đi đi, tôi không có gì cần làm hết á."
"Đi hết đi, có việc cần sẽ gọi cho các anh." Nghiêm Thâm nhàn nhạt nói.
Ngụ ý là nếu không có việc gì thì đừng quay lại.
Quản lý và trợ lý đều nghe ra ẩn ý của hắn, cảm thấy nhẹ nhõm, phức tạp nhìn nhau rồi bước ra ngoài.
Phòng nghỉ nhanh chóng trở thành không gian của Tô Đoạn và Nghiêm Thâm, nhưng họ không làm gì cả, Tô Đoạn đọc kịch bản vài lần thì ăn trưa, rồi được Nghiêm Thâm ôm ngủ trưa trên ghế mềm.
Chỉ ngủ được một tiếng, Nghiêm Thâm đã nhẹ nhàng đánh thức cậu dậy để quay phim.
Đây là cảnh diễn đầu tiên của Tô Đoạn, chọn cảnh mà Tô Đoạn thử vai mấy ngày trước.
Lần trước chỉ thử vai, mặc đồ thường cũng đã có hiệu quả rất tốt, lần này thay đồ chuyên nghiệp, rồi hóa trang, Tô Đoạn chỉ cần đứng đó cũng đã khiến người ta hoảng hốt như trông thấy nhân vật trong vở kịch bước ra.
Dẫu là tên ngốc, nhưng đôi mắt đen láy trong veo như đáy hồ lại mang trong mình sự trong sáng và thuần khiết mà nhiều người không có được.
Dù thế nào đi nữa, hóa trang xong thì không hề nhìn ra khuyết điểm.
Khi cảnh này bắt đầu quay, không ít diễn viên trong đoàn đã đến xem, muốn xem Tô Đoạn đi cửa sau có thể khiến đạo diễn cố chấp thêm nhân vật có kỹ năng diễn xuất ra sao.