Nhà thiết kế kia là người miền Nam, y sinh ra và lớn lên ở phía Nam, song việc tiên gia xin chữ lại lưu truyền ở phía Bắc nhiều hơn, cho nên y mới không có phản ứng với mấy lời này, thậm chí còn vì tính cẩn thận mà muốn nghe thử ý kiến của Mạnh Thiểu Du.

Y vừa thốt ra câu nói kia thì con chồn đang ngồi xổm ở một góc cũng cứng lại luôn.

S-sao không biểu hiện theo lẽ thường chứ!

Đoạn, cả nhà thiết kế và con chồn đều đưa mắt về phía Mạnh Thiểu Du. Vốn dĩ việc tiên gia xin chữ là tìm người có duyên, chỉ cần đối phương nói một câu "giống người" là được rồi, ai ngờ đến đây xin chữ còn phải xem mặt mũi của đạo sĩ nữa chứ!!

Con chồn kia nương theo ánh trăng mà nhìn thoáng qua đạo sĩ kia, trong lòng lại giật thót.

Sao lại là cậu?!

Mạnh Thiểu Du bị hai phía nhìn chòng chọc thì cũng hết biết nói gì. Con chồn này không có thù oán gì với cậu, nên đương nhiên cậu cũng sẽ không làm chuyện gì xấu xa, cậu bèn nói với nhà thiết kế: "Tôi thấy cũng giống lắm."

Chuyện xin chữ, nói toạc ra thì sẽ mất linh.

Nhà thiết kế nghe vậy thì cũng hiểu, y bèn hướng về phía bóng người trong góc rồi nói: "Giống người."

Lời vừa dứt, chỉ thấy cái bóng của người trong góc vốn còn đang mang chút hình thú, vì một câu của nhà thiết kế mà "phụt" một tiếng rồi biến mất, lúc bấy giờ xem ra là hình dáng của một người bình thường.

Thành công! Thành công rồi!!

Con chồn không còn gánh nặng của lỗ tai và đuôi, bây giờ nó đã trở thành một hoàng tiên mới cóng!

Hoàng tiên mới nhậm chức lén lút lau đi một hàng lệ, hoàng gia gia ơi, con thành công rồiii!!

Kế đó, trong góc lại xuất hiện hai cái bóng khác, tương tự như cái bóng vừa rồi, chúng cũng có hai cái lỗ tai tròn vo và cái đuôi to đùng.

Lúc bấy giờ nhà thiết kế hơi dịch người sang bên cạnh, chợt thấy có hai con chồn con đang đứng ở cái góc vừa nãy, trên đầu chúng nó đều đội một cái đầu lâu, hai móng giơ lên trước ngực, giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ, nhưng bên trong lại có thêm một chút trẻ con và sự khát khao mà hỏi: "Ngươi thấy ta có giống người không?"

Nhà thiết kế: "..."

Đây là lần đầu tiên nhà thiết kế gặp phải tình huống như vậy, đầu y ong lên, chỉ còn biết chết lặng mà đáp lời: "Giống, giống."

Tiếp đó lại thấy hai con chồn con "phụt" một tiếng rồi biến thành hai đứa bé, chúng mừng rỡ ôm chầm lấy nhau rồi nhảy tưng tưng.

Tuy nhà thiết kế đã nói là tin tưởng vào huyền học, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y trực tiếp chứng kiến một sự kiện thần quái, trong nháy mắt, thế giới quan của y bị đập tan tành, đôi ngươi run rẩy đến mức khó hình dung.

Phải gọi là chấn động tâm linh luôn!

Mạnh Thiểu Du tốt bụng giải thích: "Thật ra việc này là hoàng tiên xin chữ, anh hẳn là người có duyên với bọn chúng."

Mỗi tiên gia xin chữ đều có một hệ thống, khi sắp biến hóa thành tiên thì họ có thể biết được ai là người có duyên với mình. Đến lúc đó chúng sẽ tạo ra cơ hội, tìm ra người này rồi hỏi họ: "Ta có giống con người không?"

Nếu cơ duyên tới thì có thể đắc đạo.

Trước chuyện này, loài chồn chỉ có thể được xem là một loài động vật có linh tính. Vì sở hữu đạo hạnh mà người bình thường không thể nhìn thấy, mỗi khi chúng bước vào nhà thì sẽ xảy ra chuyện, những chuyện như gặp ác mộng, trẻ con khóc vào ban đêm cũng từ đó mà ra.

Nghe được lời giải thích như vậy khiến tâm trạng của nhà thiết kế bình tĩnh hơn.

Ba con chồn chạy ra khỏi góc tường, vì nhà thiết kế là người có duyên, trợ giúp bọn chúng thành tiên, nên y có thể nhìn thấy hình dạng của bọn chúng.

Con chồn lớn cầm đầu chắp tay với nhà thiết kế rồi nói: "Cảm ơn đã giúp đỡ!"

Nhà thiết kế vội vàng xua tay nói: "Đừng khách sáo, đừng khách sáo."

Mạnh Thiểu Du nhìn đám chồn, thấy đồ án quen thuộc trên đầu lâu mà bọn chúng cầm trong tay thì mới phát hiện ra — Hóa ra cái đám này là người quen!

Từ Nam Thành chạy đến tận thủ đô, đây cũng là một duyên phận kì quái.

Con chồn vừa nãy lại nói với nhà thiết kế: "Ngươi trợ giúp bọn ta tu hành, như vậy là có ân với bọn ta. Hoàng môn của bọn ta cũng có trong tứ đại môn, đương nhiên cũng phải báo đáp tri ân!"

Chồn mà cũng báo ân ư...

Nhà thiết kế hơi ngạc nhiên, y còn tưởng chỉ có hồ ly mới có truyền thống này thôi chứ.

Hoàng tiên lại nói: "Chỉ cần ngươi xây một cái lầu thần tài cho bọn ta, bọn ta có thể làm gia tiên cho ngươi. Đến lúc đó bọn ta sẽ phù hộ các ngươi 'dư củi đốt, dư gạo ăn'!".

Lúc nó nói còn ra vẻ khí phách: "Đây chính là điều mà bao người hâm mộ không kịp đấy!"

Mạnh Thiểu Du không kiềm được mà nói: "...Được ở trong một tứ hợp viện lớn như vậy mà không tốn đồng nào, người nên vui mừng phải là bọn ngươi mới đúng ấy?"

Thời buổi bây giờ có làm gia tiên cũng chưa chắc có tứ hợp viện để ở đâu!

Đám chồn: "..."

Cái tên đạo sĩ này, sao cứ thích làm tan nát trái tim của hoàng tiên vậy hả?

Lũ chồn muốn nói rồi lại thôi, có muốn mắng cũng không được, không chỉ không thể mắng, mà chúng nó còn nợ Mạnh Thiểu Du một ân tình. Nếu vừa rồi không có Mạnh Thiểu Du mớm lời thì nhà thiết kế cũng không phun ra được một chữ 'giống'!

Tuy vậy, có một gia tiên cũng không tệ. Dù rằng ba con chồn này chỉ vừa đắc đạo, nhưng bọn chúng vẫn là tiên, có một gia tiên phù hộ gia đình thì nhà bọn họ cũng sẽ suôn sẻ hơn người bình thường.

Mạnh Thiểu Du phổ cập thêm về chuyện tiên gia, nhà thiết kế nghe xong thì cũng hơi động lòng. Đám chồn bèn nói với y vài chuyện quan trọng về việc cung phụng gia tiên, chuyện này cứ như vậy mà thành.

Sau khi giải quyết xong mọi việc, nhà thiết kế bèn đưa Mạnh Thiểu Du về. Trước khi đi, con mèo Ragdoll xinh đẹp mà nhà thiết kế nuôi thoắt cái nhảy ra, nó nện bước nhẹ nhàng rồi dừng lại bên chân nhà thiết kế, sau đó lại mềm mại kêu hai tiếng "meo meo" với y.

Nó đáng yêu đến mức nhà thiết kế muốn gục ngã, y nhìn về phía Mạnh Thiểu Du, ôm chút mong đợi mà hỏi: "Mèo nhà tôi có thể biến thành người luôn không?"

Mạnh Thiểu Du: "...Chắc là không đâu."

Tỉnh lại đê, tên đàn ông ngây thơ kia! Anh có nhìn nó lâu cỡ nào thì nó cũng không biến thành người được đâu!

Nhà thiết kế có hơi thất vọng: "...Vậy thôi."

- -

Trên đường nhà thiết kế đưa Mạnh Thiểu Du về nhà, ba con chồn kia cũng bám theo, cứ như đang bảo vệ hai người vậy. Dù sao thì đi đêm cũng không an toàn, lại còn sắp đến giữa tháng bảy, hoàng đại tiên vẫn biết ý đi bảo hộ!

Dọc đường, Mạnh Thiểu Du nhìn thoáng qua ba con chồn đang theo đuôi, cậu chợt nhớ lại, tính đến lần này gặp chúng nó thì cũng chỉ mới có mấy tháng, bọn nó có thể đắc đạo nhanh như vậy sao?

"Hình như tiến độ tu luyện của các ngươi có hơi thiếu khoa học thì phải." Mạnh Thiểu Du hỏi.

Một ngày đi tận mấy nghìn dặm luôn!

Không phải Mạnh Thiểu Du cố tình cà khịa đâu, mà trong số năm đại môn, việc loài chồn tu luyện mà không có kết quả là thật. Những người cung phụng tiên gia còn loan truyền một câu như này: "Hoàng tiên đắc đạo chậm rì rì, gà vịt thịt cá nhảy trong lòng."

Trong số các tiên gia, tâm tính của hoàng môn là bất ổn nhất, tính cách cũng thay đổi nhanh chóng, vậy nên chúng không dễ dàng nhập định trong lúc tu luyện, so với các tiên gia khác thì phải vất vả hơn rất nhiều.

Mấy con chồn giữ nguyên hình thú mà đi phía sau gặm móng, chúng nghe vậy thì nói: "Có lẽ là do đống đầu lâu, lúc đội chúng để tu luyện thì tiến độ rất nhanh!"

"Chắc là vì dùng đồ của người khác lúc nào cũng tốt nhất..."

"Ta biết ta biết! Vợ của người khác cũng —"

Mạnh Thiểu Du tái mặt, lúng túng ngắt lời: "Rồi, rồi, ta biết rồi."

Mấy con chồn kia bèn nhỏ giọng lại, một con trong số đó liếc nhìn Mạnh Thiểu Du rồi hỏi: "Đạo trưởng, không ấy bọn ta phân một đứa về nhà cùng cậu nhé?"

Mạnh Thiểu Du hoảng hồn nói: "Cái này thì không cần chia đều tình yêu cho ta làm gì đâu!"

Đám chồn: "..."

Mạnh Thiểu Du từ chối quá nhanh, đến mức đám chồn cảm thấy mặt mũi của hoàng tiên bị ném đi mất rồi.

Sau đó chúng nó lại tự an ủi mình, dùng cặp móng mềm mại vỗ vỗ ngực — Không sao, chắc là khác biệt tín ngưỡng thôi mà.

Nhà thiết kế đưa Mạnh Thiểu Du về đến nhà Dư Giang Hòa. Sau khi xuống xe, Mạnh Thiểu Du bèn đi về phía cổng, một con chồn bỗng kéo cửa xe xuống rồi ló đầu ra nói với cậu: "Đạo trưởng, đạo trưởng!"

Mạnh Thiểu Du dừng chân: "...?"

Con chồn nói: "Thật ra, trừ việc đến thủ đô để tìm người có duyên, bọn ta còn được núi Diệu Cảm triệu tập nữa. Dạo gần đây không mấy an toàn, cậu phải cẩn thận nha!"

Núi Diệu Cảm là tổng chỉ huy của các tiên gia nằm trong khu vực Hoa Bắc, gọi là người lãnh đạo trực tiếp của chúng nó cũng không sai, con chồn nói vậy thì có thể xem là một kiểu báo hiệu.

Mạnh Thiểu Du bèn gật đầu nói: "Vậy à, ta biết rồi, cảm ơn các ngươi."

Con chồn ôm móng trước ngực, nói một cách đáng yêu: "Khỏi khách sáo!"

- -

Đúng như lời lũ chồn, lúc Mạnh Thiểu Du giở vòng bạn bè ra thì phát hiện có rất nhiều đệ tử Xuất Mã ở Nam Thành cũng lục tục đến thủ đô.

Tương Sấm là người đến đầu tiên, kế đó là mấy đệ tử trong nhà thờ, ai nấy đều đến đây cùng tiên gia. Bởi lẽ tiên gia của những đệ tử Xuất Mã như Tương Sấm đa phần thuộc về Sơn Hải Quan, có câu: "Hồ hoàng không vượt Sơn Hải Quan." Tuy bây giờ không còn nhiều quy củ như xưa, nhưng nếu các tiên gia này muốn rời khỏi Sơn Hải Quan để đi lại xung quanh thì vẫn cần các đệ tử dẫn dắt.

Song, một cảnh tượng hùng vĩ như vậy khiến người ta không khỏi thấy kì lạ.

Rốt cuộc tổ chức thần bí kia lớn đến mức nào chứ?

Huyền Vi bèn bốc một quẻ, chỉ bình luận đúng một câu: "Long hổ tranh đấu, cỏ cây giật mình."

Sau đó ông lại ngó thử thiên cơ, chỉ thấy hư hư thực thực, khó mà phân biệt được.

Vậy nên Huyền Vi chỉ có thể chốt lại một câu: "Tùy cơ ứng biến."

Tại thủ đô, những thầy bói có tâm đều giở quẻ ra, cuối cùng hình quẻ lại y như một, chỉ có thể nhìn ra một trận tranh đấu không thể tránh khỏi trong tương lai. Vì không ai có được tin tức chính xác, nên họ chỉ có thể chuẩn bị kĩ hơn để phòng ngừa vạn nhất.

Việc không có nhiều manh mối khiến mọi người bị rơi vào thế bị động, trừ việc cảnh giác hơn thì vẫn cứ sinh hoạt như bình thường.

Không lâu sau Mạnh Thiểu Du còn gặp được vị liễu tiên ở nhà thờ kia.

Liễu tiên này đang nhăm nhe một cái cây bạch quả trăm năm đặt trong nơi ở của Huyền Vi tại miếu Đông Nhạc, nên hắn tạm thời ở lại nơi đây, lúc Mạnh Thiểu Du đến miếu Đông Nhạc tìm Huyền Vi thì bắt gặp.

Liễu tiên nọ uốn éo trên thân cây, còn chào hỏi cậu hẳn hoi.

Kế đó, hắn lại ra vẻ lơ đãng, vừa vẫy vẫy cái đuôi vừa giả đò thản nhiên mà mở lời: "Nghe nói cái tên ở cùng cậu có long phách trong người à?"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Thật ra anh đến miếu Đông Nhạc là để nghe lỏm chuyện này chứ gì!

Trong giới huyền học ở thủ đô, chuyện Dư Giang Hòa mang long phách trong người cũng không phải là bí mật, đôi khi các đạo sĩ cũng hay tán gẫu về chuyện này, chắc là liễu tiên ở lại đây rồi nghe được tin tức này từ mấy đạo sĩ đi ngang qua.

Quan trọng hơn hết là, cái cậu Dư Giang Hòa này là người chứ không phải rồng.

Suy nghĩ của đại xà rất linh hoạt, cứ chốc chốc hắn lại tâng bốc trước mặt Mạnh Thiểu Du: "Bảo sao mới gặp thì đã thấy cậu ấy diện mạo bất phàm, không hổ là người có long phách trong mình, quả nhiên là rồng giữa loài người, hoàn toàn khác biệt..."

Mạnh Thiểu Du: "..."

Anh bình thường tí đi! Anh là một con rắn thích rồng cơ mà!

Nhưng nói gì thì đây cũng là người... tiên có quen biết, Mạnh Thiểu Du còn nhận da rắn lột của người ta, nên cậu cũng không tiện từ chối: "Anh muốn thì qua chơi, anh muốn đến xem không?"

Liễu tiên vừa nghe vậy thì mừng rỡ đến mức ngoắc đuôi điên cuồng, nghĩ bụng muốn đến xem một con rồng hình người, hắn gật đầu lia lịa nói: "Được, được."

Thấy hắn vui mừng đến vậy, Mạnh Thiểu Du bèn để mặc cho thân rắn lồng lộn dưới tàng cây.

Mỗi khi nhìn thấy chuyện gì có liên quan đến rồng, phần lớn thời gian đầu óc liễu tiên đều trở nên không bình thường.

Đạo trưởng Tiểu Mạnh đã quen rồi.

- -

Lúc Mạnh Thiểu Du đưa liễu tiên về nhà, ngoài cửa còn có một đôi giày của Tất Văn Châu, cậu vừa bước vào thì đã nghe hắn nói: "Cuối cùng thì phim cũng xét duyệt xong rồi!"

Tất Văn Châu mặt mày tươi rói, việc biên tập và xét duyệt cho mấy bộ phim của hắn lúc nào cũng nhanh, vừa xong xuôi là hắn đã mang thành phẩm đến nhà Dư Giang Hòa.

Thấy Mạnh Thiểu Du về, hắn bèn hô lên: "Thiểu Du về rồi à? Xem bản phim hoàn chỉnh cùng nhau đi!"

Mạnh Thiểu Du liếc nhìn liễu tiên kè kè bên cạnh mình, thấy hắn đang nhìn chòng chọc vào thầy Dư. Khi nghe thấy lời của Tất Văn Châu, hắn cũng không nói gì khác, chỉ biết tâng bốc một cách mê muội: "Xem chứ! Phim nào mà có rồng đóng cũng đỉnh hết!"

"..."

Liễu tiên này hết thuốc chữa rồi.

Mạnh Thiểu Du cũng tò mò không biết bộ phim hoàn chỉnh ra sao, nên cậu cũng không từ chối. Trên tầng hai có một căn phòng được thiết kế lại thành rạp chiếu phim trong nhà, nên cả đám người bèn lên lầu xem phim.

Liễu tiên cũng si mê theo họ lên lầu.

Trong lúc quay phim, hai người Mạnh Thiểu Du cũng không ở lại ê-kíp suốt, vậy nên có một số cảnh bọn họ cũng chưa nhìn thấy. Hơn nữa, bản phim hoàn chỉnh đã trải qua quá trình biên tập và cắt nối, đương nhiên là không giống với lúc quay.

Đây là bộ phim đầu tiên mà Mạnh Thiểu Du đóng, nên cậu cũng mong đợi vô cùng.

Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du ngồi cùng nhau, liễu tiên thì ở ngay đằng sau họ. Vì căn phòng khá lớn, nên hắn dứt khoát biến về nguyên hình rồi uốn éo phía sau hai người, cứ như đang bao lấy họ vậy, đã thế, vì được tiếp xúc gần gũi với người có mang long phách mà cả người liễu tiên đều đong đưa ~.

Bộ phim được quay rất tốt, từ cách phối nhạc đến khâu biên tập và cả cốt truyện của bộ phim, tiết tấu linh hoạt, nhanh chóng đưa người xem chìm đắm vào trong câu chuyện.

Liễu tiên không có hứng thú gì với phim ảnh, lúc bấy giờ hắn còn đang đê mê hít rồng mà không kiềm chế được, ấy vậy mà mới được giữa chừng, hắn lại nghe thấy một câu thoại: "Ta ở đây để trải nghiệm cảm giác của rồng thì có gì là sai!"

Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã thấy các nhân vật phụ trên màn ảnh lớn phát hiện ra một con rắn đen chắc nịch, nó đang chiếm đóng trên một cây cột, giọng điệu vừa thản nhiên lại vừa phóng đãng.

Giống y như đúc giọng nói của liễu tiên lúc đang bám trên cột rồng!

Liễu tiên: "..."

Liễu tiên: "......"

A?!

A a a a a!!!



Hết chương 76.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play