*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây là một con ngõ bỏ hoang, cuối ngõ là một dãy tường xập xệ, các hộ gia đình gần đó cũng đã chuyển đi mất, chỉ còn để lại những căn nhà đìu hiu.

Con hẻm này đã lưu lại ở đây rất lâu, mỗi lần quy hoạch cứ như bị chìm vào quên lãng, vẫn còn giữ lại màu sắc của ngày xưa.

Những người ở gần đây đều nói con ngõ này rất quỷ quái, bằng không thì nó cũng sẽ không biến thành dáng vẻ này. Nhà nào có con trẻ cũng thường đe dọa xấp nhỏ, đêm mà chạy đi lung tung thì sẽ bị con ngõ bắt đi.

Có một dạo, chuyện này trở thành bóng ma thời thơ ấu của rất nhiều người.

Nhưng lời đồn đại cũng không ngoa, con ngõ này đúng là một nơi rất quỷ quái. Sau khi bị bỏ hoang không lâu, nơi này lập tức bị đám quỷ ở thủ đô chiếm cứ, trở thành một ổ quỷ nức tiếng trong giới huyền học.

Hầu hết những con quỷ ở đây đều không muốn, hoặc là có nguyên nhân gì đó mà không thể đi đầu thai. Trong mắt một số người, bọn chúng chính là một nguồn lao động không tệ, chỉ cần cho chút lợi lộc là bọn chúng sẽ làm việc cho con người.

Người kia cũng nhắm trúng điểm đó nên mới tìm đến.

Nơi này chẳng những có nhiều quỷ, chỉ cần cho ít tiền là chịu làm việc, mà bọn chúng cũng sẽ không hỏi han thừa thãi. Suy cho cùng, chết rồi thì còn quan tâm chuyện mưa to gió lớn của nhân gian làm gì nữa? Chỉ cần có lợi ích đúng hạn, bọn chúng cũng không quá để tâm đến lễ nghĩa hay liêm sỉ của nhân gian.

Nhưng người nọ tuyệt đối không ngờ mình lại nghe thấy câu trả lời như vậy!

"Đống nhang này có vẻ không ngon lắm."

"Ông khỏi có lo bò trắng răng, vừa nhìn là biết nhang được sản xuất theo dây chuyền rồi!"

"Uầy, vị đó thì đúng là dở thật."

Sau khi thấy bọn họ lấy hương nến ra, mấy con quỷ bỗng chốc thì thầm với nhau, chỉ thiếu điều viết chữ "ghét bỏ" lên mặt nữa mà thôi. Con quỷ lên tiếng đầu tiên nhìn về phía hắn, trên mặt toàn là vẻ: "Ông xem đi, tui nói có sai không."

Hai người đi vào con ngõ cứ thế mà: "..."

Trong hai người này, người đàn ông ra dáng lãnh đạo, thoạt nhìn có chút khí thế chợt nhíu mày rồi nhìn sang người bên cạnh, hiển nhiên là không ngờ đám quỷ này còn kén cá chọn nhang.

Không phải người ta nói cứ cho tí nhang là bọn chúng sẽ chịu làm việc hả?

Đằng này lại còn mặc cả nữa chứ!

Người còn lại cũng không ngờ đến tình huống như vậy, ngơ ngác hỏi: "Nhang mà cũng có nhiều loại à? Ăn kiểu gì mà không phải là ăn chứ?"

Tuy nói thì nói vậy, nhưng đúng là hương nến se tay của vị đạo trưởng trong miếu Đông Nhạc kia ngon hơn hương nến bình thường! Mấy con quỷ ở đây cũng từng ăn không ít nhang của miếu Đông Nhạc, hương vị ấy...

Sau khi quay về thì bọn chúng cũng không muốn ăn hương khói của nơi khác nữa.

Vì điều này mà đám quỷ cũng hòa nhã hơn với bọn Mạnh Thiểu Du. Khoan hẵng nói đến cái khác, nếu có tranh chấp gì đó thì chắc chắn bọn chúng sẽ đứng về phía cậu!

Nói đến tình huống hiện tại, đám quỷ lại liếc nhìn hai người nọ từ trên xuống dưới, xét về khẩu âm thì nghe không giống như người thủ đô, đã vậy còn pha lẫn chút giọng miền Nam trong đó.

Con quỷ đánh bài chớp mắt rồi hỏi: "Nhưng anh nói thử xem, anh tìm bọn ta làm gì?"

Người lấy nhang ra khựng lại một chút, sau đó lại nói: "Tôi chỉ muốn hỏi thăm về một người."

"Ồ, vậy thì được, ai thế?"

"Cậu ta là một đạo sĩ, họ Mạnh, tên là Mạnh Thiểu Du. Mọi người có quen không?"

Cái tên này vừa phát ra khỏi miệng thì mấy con quỷ bèn liếc nhau, kế đó chúng cười nói: "Quen, quen chứ! Đây không phải là đạo trưởng của miếu Đông Nhạc sao. Cơ mà bọn ta cũng không biết nhiều lắm, phải nghe ngóng kĩ hơn."

Chu Nhạc Thủy không ngờ mấy con quỷ này lại đổi giọng nhanh như vậy, nhưng hắn lại đoán, có khả năng cao là chúng muốn có nhiều lợi lộc hơn.

Vì thế Chu Nhạc Thủy cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ nói: "Chúng tôi cần tư liệu về người này, nếu mọi người có thể thăm dò giúp tôi thì lợi ích sẽ không thiếu."

"Nếu có thể lấy được tư liệu chi tiết là tốt nhất."

Mấy con quỷ nghe vậy thì nở nụ cười rồi nói: "Có thể thì có thể đấy, nhưng thu thập tư liệu cũng cần thời gian!"

"Hay là như này đi, anh để lại địa chỉ cho bọn ta, khi thu thập xong tư liệu thì bọn ta sẽ trực tiếp đến tìm anh. Không phải như vậy tiện hơn à?"

Chu Nhạc Thủy không hề mảy may nghi ngờ, cứ thế gật đầu đồng ý.

Đợi đến khi Chu Nhạc Thủy đi khuất, một con quỷ bỗng thấp giọng nói: "Bọn mình đi thăm dò thật hả?"

Một con quỷ khác liếc nó rồi cạn lời nói: "Thăm dò cái gì? Không phải trực tiếp đi báo cáo với đạo sĩ của miếu Đông Nhạc là được rồi à!"

"Lén lút dò la tin tức của người khác, nhìn là biết không phải loại người gì tốt đẹp!"

"Chả nhẽ bọn mình là cái loại quỷ xấu xa à?"

Dứt lời, mấy con quỷ này bèn bay thẳng một mạch về phía miếu Đông Nhạc.

- -

Đám quỷ nói Chu Nhạc Thủy hãy cho bọn chúng thời gian ba ngày.

Vào buổi tối ba ngày sau.

Chu Nhạc Thủy nghe ngoài cửa có tiếng hô: "Ai cần đồ thì bước ra!"

Giọng nói này khá giống với giọng nói của con quỷ trong ngõ, nên Chu Nhạc Thủy bèn mở cửa ra. Kết quả, trừ con quỷ mà hắn đang đợi ra thì còn có dăm ba đạo sĩ!

Con quỷ nọ chỉ vào Chu Nhạc Thủy rồi nói: "Chính là tên này!"

Chu Nhạc Thủy thấy vậy thì hoảng hồn, các đạo sĩ nọ bèn xông lên rồi tóm chặt lấy hắn, nhìn kĩ lại thì thấy trên cổ tay Chu Nhạc Thủy cũng có đồ án phù thủy quen thuộc!

"Quả nhiên là người của tổ chức kia!"

"Vậy mà đã chạy đến thủ đô rồi!"

Mấy đạo sĩ liếc nhau, ai nấy đều có phần kinh ngạc, lực tay đang tóm lấy Chu Nhạc Thủy cũng tăng mạnh. Chu Nhạc Thủy bị gô cổ mà không kịp đề phòng, cả người còn chưa lấy lại được tinh thần.

Hắn nhìn về phía con quỷ kia rồi phát ra câu chất vấn: "Tại sao?!"

"Ngươi đã bán mạng cho đám đạo sĩ rồi ư?!"

Con quỷ kia đang đứng móc mũi trước mặt hắn, nó nghe thấy tiếng chất vấn thì cũng không mảy may phản ứng, chỉ liếc nhìn Chu Nhạc Thủy một cách lạnh lùng, rất ra dáng ỷ thế hiếp người...

"Cái gì bán mạng? Ta đây là đứng về phía chính nghĩa nhá!"

Vụng trộm dò la tin tức của người khác, đây là việc mà người tốt sẽ làm hả?

Chu Nhạc Thủy: "..."

Hắn muốn chửi um lên vô số câu thô tục, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bị các đạo sĩ tóm đi. Tần suất tổ chức này lui tới quá nhiều, mọi người còn đang lo không có manh mối, bây giờ lại có một người sống sờ sờ dâng đến tận miệng, có nói thế nào thì cũng không thể buông tha!

Mà sau chuyện này, các chùa chiền lớn ở thủ đô lại đổ xô tìm đến Hạ Dương để mua hương nến, cố gắng lôi kéo toàn bộ quỷ ở thủ đô lại thành một phe!

Hạ Dương se nhang đến mức hoài nghi nhân sinh: "????"

- -

Kế đó lại nói về phía Mạnh Thiểu Du.

Trừ việc chú ý đến tổ chức thần bí, Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du còn phải bận rộn quay phim. Cũng may là đã tiến vào giai đoạn sau, ê-kíp đã làm quen kha khá nên tiến độ quay phim cũng thuận lợi hơn nhiều, vào nửa đầu tháng bảy thì cả đoàn chính thức hơ khô thẻ tre.

Tất Văn Châu hô lên một tiếng cuối cùng: "Cut—!"

Nghênh đón cơn nóng bức của mùa hè, dưới ánh mặt trời gay gắt, đoàn làm phim chính thức hơ khô thẻ tre.

Sau cùng, ai nấy đều xúm lại với nhau, Tất Văn Châu cười nói: "Trong khoảng thời gian này mọi người vất vả rồi!"

"Chúc mừng hơ khô thẻ tre! Đạo diễn lì xì đê!"

"Lì xì đê, lì xì đê ~!"

Cả đám người trong ê-kíp ồn ào huyên náo, Tất Văn Châu cũng nghiêm túc gửi mấy bao lì xì đỏ thẫm vào trong nhóm, lại làm bùng lên một trận ầm ĩ. Biên kịch cười hì hì rồi nói: "Chỉ cần qua khâu xét duyệt nữa mà thôi, tôi nôn thấy phản ứng của khán giả lắm rồi!"

"Ha ha ha ha! Tôi cũng vậy!! Tôi muốn khán giả cảm nhận được đòn sát thương chí mạng mà tôi phải chịu trong suốt thời gian qua!"

"Ý gì đó ý gì đó, mấy người định lừa chó vào rạp rồi làm thịt hả? Tàn nhẫn quá!"

Nói đến đây, ai nấy trong đoàn đều không kiềm chế được.

Dư Giang Hòa không hề che giấu tình cảm của bản thân, vậy nên chỉ cần không mù, ai trong ê-kíp cũng nhìn ra được mối quan hệ thân mật của hai người.

Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng mọi người đều đã ngầm thừa nhận rằng hai người họ là một đôi.

Nhưng chỉ vậy thì cũng không đến nỗi. Chủ yếu là mỗi khi hai người họ quay phim thì lại khiến cho người ta không thể nào khoanh tay đứng nhìn.

Lúc đóng phim, hai người Mạnh Thiểu Du cũng chỉ diễn xuất bình thường, không hề có ứng biến nằm ngoài kịch bản, ấy vậy mà mọi người lại cảm nhận được một mùi cơm chó khoe ân ái thoang thoảng đâu đây.

Vì lẽ đó, có người còn đùa rằng bộ phim này chính là một lò làm thịt cỡ lớn đối với dân độc thân!

Bọn họ đã bị giết quá nhiều, cuối cùng còn muốn thấy khán giả bị giết, lòng dạ quá là xấu xa.

Tất Văn Châu cũng có chút chờ mong. Không phải hắn chưa từng nhìn thấy vợ chồng cùng hợp tác trong một bộ phim, thế nhưng bọn họ không giống với hai người Dư Giang Hòa, có một loại từ trường rất đặc biệt.

Hắn nghĩ nghĩ rồi giở Weibo ra, đăng lên một câu tuyên truyền:

Hôm nay chính thức hơ khô thẻ tre! Mong ngày gặp mặt mọi người ở rạp. Thầy Dư sẽ đem đến một sự bất ngờ vượt ngoài sức tưởng tượng của các bạn!

Mạnh Thiểu Du liếc nhìn Weibo tuyên truyền, sau đó lại nhìn thoáng qua Tất Văn Châu đang cười khà khà.

"..."

Đạo diễn à, bỏ đi mà làm người.

Khán giả cũng không biết tình hình nội bộ, ai nấy đều đáp lại với vẻ trông ngóng.

> Cuối cùng cũng hơ khô thẻ tre rồi!! Hóng ngày phim lên rạp, tui đã chuẩn bị đâu ra đó rùi!

> Coi cái giọng điệu này, diễn xuất của thầy Dư lại có đột phá ư? Hóng hóng!!

> Hiểu luôn, ý là tắm rửa dâng hương rồi xem thầy Dư làm thần thui.

Mạnh Thiểu Du nhìn qua bình luận dưới bài đăng, không khỏi rơm rớm dòng lệ chua xót vì những khán giả này.

- -

Sau khi đoàn phim hơ khô thẻ tre, lịch trình của Mạnh Thiểu Du cũng trống đi rất nhiều, cậu bèn dành nhiều sức lực hơn vào việc dạy đạo pháp cho thầy Dư.

Song song đó, các đạo sĩ của miếu Đông Nhạc cũng nói chuyện Chu Nhạc Thủy cho Mạnh Thiểu Du biết.

Khi đó Mạnh Thiểu Du còn đang quay phim nên cũng không nắm rõ.

Vị đạo trưởng chia sẻ thông tin cho Mạnh Thiểu Du nói: "Tên này không chịu khai ra gì cả, nhưng có thể chắc chắn được một việc. Vào giữa tháng bảy, bọn chúng nhất định sẽ ra tay."

Giữa tháng bảy là thời khắc giao hội của âm dương, đến lúc đó người quỷ lẫn lộn, quỷ môn bật mở.

Giả sử có người muốn thừa nước đục thả câu, lúc đó quả thực là một thời cơ rất tốt.

Người của Hiệp hội Đạo sĩ báo tin đến tất cả các bộ ngành, lúc bấy giờ, những chùa chiền ở thủ đô đều bắt đầu đề phòng.

- -

Mấy ngôi chùa lớn chuẩn bị pháp hội quá nhiều lần, ngay cả người thường mà cũng phát hiện ra. Thỉnh thoảng khi đi trên đường, Mạnh Thiểu Du còn nghe thấy người ta buôn chuyện.

"Gần đây có nhiều pháp hội thế, có khi nào đã xảy ra việc hệ trọng không?"

"Chắc không đâu, có khi là đang chuẩn bị chương trình đó."

"...? Chuẩn bị chương trình gì?"

"Không phải sắp đến lễ cô hồn rồi à, cái này có thể coi là Tết của ma quỷ nhỉ? Có khi người ta đang chuẩn bị Đêm hội Mùa xuân của âm phủ á."

Mạnh Thiểu Du: "..."

Hay lắm, lại còn Đêm hội Mùa xuân của âm phủ.

Ngoài chùa chiền ra thì còn có không ít động tĩnh khác. Xét từ số đơn hàng mà đạo sĩ của miếu Đông Nhạc đã nhận, cũng có không ít yêu ma quỷ quái đang âm thầm gây rối.

Ngay thời điểm quan trọng này, Tất Văn Châu lại đưa một người bạn tìm đến tận cửa.

Dạo gần đây Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du vẫn nán lại ở thủ đô, vậy nên công việc của thầy Dư cũng được mang đến đây. Tất Văn Châu biết chuyện thì nhân một ngày rảnh rỗi mà mang một người bạn cũ của hắn đến.

Chủ yếu là đến vì Mạnh Thiểu Du.

Người bạn của Tất Văn Châu là một nhà thiết kế, gần đây y có mua một tứ hợp viện ở thủ đô. Thế nhưng không biết vì sao mà cuộc sống ở đây lại không quá dễ chịu, trong nhà có con nhỏ cứ tối đến là khóc thút thít, vợ thì luôn gặp phải ác mộng...

Nhà thiết kế này cũng có tìm hiểu sơ qua về phong thủy và huyền học, trong lòng thầm nghĩ không phải là gặp chuyện gì quỷ quái rồi đấy chứ.

Người bạn này bèn hỏi thăm trong vòng bạn bè xem có đại sư nào đáng tin không, Tất Văn Châu thấy vậy thì giới thiệu Mạnh Thiểu Du cho y.

"Cái chính là tôi mới vừa mua được căn viện này, nếu không ở được thì quả là đáng tiếc, nên tôi mới nghĩ đến chuyện mời thầy đến xem." Người bạn làm thiết kế nói.

"Hơn nữa, không biết tại sao mà dạo gần đây đạo sĩ ở mọi ngôi chùa tại thủ đô đều không trống lịch. Có hẹn trước thì cũng phải đến sang năm!"

Nếu không vì như vậy thì y cũng không đăng bài tìm đại sư trong vòng bạn bè để làm gì.

Mạnh Thiểu Du nghe vậy, thấy không phải việc gì khó nên cũng đáp ứng ngay.

Người bạn làm thiết kế kia mừng rỡ vô cùng, y bèn dẫn Mạnh Thiểu Du về căn viện mà mình mới mua.

Căn tứ hợp viện này được trang trí rất tỉ mẩn, vừa bước vào đã có cảm giác khoan khoái, xét về bố cục phong thủy thì không có vấn đề gì. Nếu phong thủy không có vấn đề, vậy thì có thể là do tà vật quấy rối.

Mạnh Thiểu Du nghĩ nghĩ rồi nói: "Không ấy ta chờ đến tối rồi xem thử."

Tà vật rất thích lui tới vào ban đêm, thường thì ban ngày không thể nhìn ra chúng được.

Mạnh Thiểu Du là do bạn bè giới thiệu, nhà thiết kế này tin tưởng Tất Văn Châu nên cũng đồng ý với đề nghị của cậu. Hai người bèn chờ bên trong tứ hợp viện đến khi trời tối.

Khi ánh trăng dần lấp ló trên đỉnh đầu, rơi rác xuống mặt sân thành một mảng sáng trong, nhà thiết kế ngồi trên ghế đá trong viện mà ngáp vắn ngáp dài.

Bắt quỷ mà còn phải thức khuya...

Đúng là một công việc không hề dễ dàng.

Y nghĩ bụng, đang chuẩn bị hỏi Mạnh Thiểu Du, có lẽ nào đêm nay bọn họ không thể nhìn thấy kẻ quấy rối không, kế đó y lại thấy sắc mặt Mạnh Thiểu Du cứng lại, ánh mắt cậu trông thẳng về một góc.

Nhà thiết kế nhìn theo ánh mắt cậu, chỉ thấy tại xó xỉnh kia, không biết từ khi nào mà đã có một người đứng đó!

Nói là người thì cũng không đúng, cái bóng của người này đội hai cái lỗ tai tròn tròn, còn có thêm một cái đuôi rất to. Nhà thiết kế hoảng hốt, kế đó lại nghe thấy người trong góc kia nhỏ giọng thở ra một câu: "Ê, ngươi thấy ta có giống con người không?"

Nhà thiết kế: "..."

Y quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Thiểu Du, sau đó dè dặt trả lời: "Để tôi hỏi đại sư chút đã..."

Mạnh Thiểu Du: "..."



Hết chương 75.

- -

> Tứ hợp viện:

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play