Trường tiểu học không nằm trên lối đi về của mặt trời, cửa sổ ngoảnh về phía bắc, cả ngày không nhận được ánh sáng trực tiếp, chỉ có ánh nắng từ ngoài sân hắt vào. Rèm cửa sổ được may từ vải áo mưa còn sót lại đen màu sơn dầu bóng loáng, khiến cho cả căn phòng mờ mờ ảo ảo như hoàng hôn đổ bóng, không khí cũng có phần ngột ngạt không thông thoáng như bên ngoài.
Phòng học không bật đèn, cửa sổ, cửa ra vào khép rèm đóng chặt, cả không gian nhỏ hẹp bị bao trùm bởi một bầu không khí âm u ảm đạm. Bên dưới là hơn nửa đám nhóc không ra ngoài sân chơi, lúc này đây đến thở mạnh cũng không dám, ngồi cứng ngắc trên ghế không chút cựa quậy, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm cái người đang đứng trên bục giảng.
Đột nhiên, Từ Đồ đập mạnh tay lên bàn, đè nén giọng nói như đang bị bóp nghẹt cổ họng, thều thào đứt quãng đầy âm khí: “Bà lão nói, ‘vết thương này… do chính ngươi cắt đây..ây..y.’”
Chỉ nghe thấy bên dưới hàng loạt tiếng hít vào thật mạnh, rồi dường như tắc nghẹn không dám thở ra; có mấy cô bé con nhát gan đưa tay bịt kín hai tai lại, vẻ mặt rối rắm vừa muốn nghe tiếp lại sợ hãi không dám buông tay ra. Mấy đứa con trai lại cảm thấy quá đã, hò hét um sùm bảo cô kể tiếp truyện khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT