Người quán xuyến việc bếp núc trong trường tiểu học là một bác gái đã lớn tuổi, thân thế bà rất đáng thương. Năm xưa, con trai ra thành phố làm việc kiếm tiền không may gặp phải tai nạn bất trắc. Sau đó, con dâu không chịu được cảnh cô đơn, đã bỏ nhà đi với một người đàn ông khác ở thôn bên cạnh, để lại cho bà đứa cháu gái nhỏ. Bà ngậm đắng nuốt cay nuôi cô bé khôn lớn, cô bé kia đến tuổi trưởng thành liền rời khỏi Lạc Bình; để lại bà một mình, chờ đợi mỏi mòn ngày qua ngày, đến giờ cũng chưa một lần quay trở lại.
Điều kiện trong thôn cũng chẳng dư dả gì, mỗi tháng Tần Liệt gửi cho bà ba trăm đồng, miễn cưỡng chống đỡ qua ngày, cũng chỉ đủ để nuôi sống bản thân. Cạnh trường học có một gian nhà đơn sơ được đắp từ bùn đất, là chỗ dùng để nấu cơm thường ngày, bà chuyển luôn qua đó ở, buổi tối cũng ngủ luôn lại.
Kỳ thật, nơi này không cần Từ Đồ phụ giúp, tổng cộng cũng chỉ khoảng ba bốn chục đứa nhỏ, mỗi ngày ăn một bữa cơm, thêm chút nước cháo hoặc bát chè giải nhiệt, việc nấu nướng rất đơn giản. Nhưng bác gái rất thích Từ Đồ, tuy cô có đôi chút nổi loạn nghịch ngợm, nhưng cũng không phải là một đứa nhỏ hết thuốc chữa, lúc nào cũng hoạt bát đáng yêu, hơn nữa nếu tính ra, tuổi của cô cũng xấp xỉ đứa cháu gái kia của bà. Mấy ngày nay bà nấu cơm, Từ Đồ ở bên cạnh đưa chén, đưa bát; có người nói chuyện, cũng không còn cảm thấy cô đơn như trước.
Bà gọi cô mấy tiếng, Từ Đồ đang mải ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không có phản ứng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT