Món ăn dần được phục vụ mang tới, người vui nhất có lẽ là Thiên Hy Linh. Từ sáng tới giờ, cả đám đi đi lại lại cũng mất 1 tiếng, sáng còn không ăn cái gì, bụng họ đói tới mức không thể tiếp tục đi.
Thiên Phàm chu đáo gắp cho Thiên Hy Linh một miếng gà trước, tiện miệng hỏi “Em đã ôn bài gì chưa? Thứ hai là bắt đầu thi rồi đó!”
Thiên Hy Linh dừng động tác bỏ thức ăn vào miệng, liên tưởng tới vài ngày trước, khi giao viên thông báo về cuộc thi xếp hạng đầu năm.
Thiên Hy Linh nhìn Thiên Phàm, lắc đầu ý trả lời chưa. Họa Thư thấy cô lắc đầu, hỏi “Thứ hai cậu định tính sao?”
“Theo như tôi biết, kỳ thi năm nay sẽ nâng cao hơn năm trước nhiều!” Doãn Mặc nói thông tin mình nghe được từ văn phòng giáo viên.
Thiên Hy Linh chưa trả lời họ, miệng nhai thức ăn, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau, khi nuốt xuống mới nói “Không phải còn ngày hôm nay và ngày mai sao? Hay là chúng ta in một bản làm thử đi. Nếu như những câu nào không biết, có thể học kĩ lại một chút!”
Thiên Phàm gật gật mấy cái “Cách này cũng hay, tí nữa em và Họa Thư tìm vài bản đề nâng cao rồi gửi qua anh, anh đi in ra”
Thiên Hy Linh và Họa Thư nhìn nhau, sau đó nhìn Thiên Phàm, miệng đang có thức ăn nên chỉ gật đầu.
Không khí dần trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng nhai, nuốt hòa cùng với gió mát. Đám người đi vào nhà hàng, thấy cảnh tượng tập chung ăn của họ thì vẻ mặt có chút kỳ quái, nhưng không lâu đám người liền biến mất sau cánh cửa của nhà hàng.
Bốn người tập chung ăn đến khi no căng bụng mới chịu dừng lại, nhưng trên bàn còn món tráng miệng, không ăn không được. Có lẽ trong bốn người, Thiên Hy Linh là còn sức ăn tiếp. Cô cắt một miếng bánh, bỏ qua chiếc dĩa sạch, cầm nĩa lên ăn.
“Anh Thiên Phàm và anh Doãn Mặc định sẽ vào trường đại học nào?” Họa Thư bỗng hỏi hai người con trai trước mặt.
Thiên Phàm không né tránh câu hỏi, trả lời “Nguyện vọng một của anh sẽ vào đại học Cơ Lý ở nước F” ngừng một lát, lại nói “Doãn Mặc giống anh!”
“Hai anh định học ngành kinh doanh à?” Đại học Cơ Lý ở nước F nổi tiếng tiếng với ngành quản trị kinh doanh. Nhiều nhà kinh doanh thành đạt đều được đào tạo từ đại học Cơ Lý đó. Mà với sức học của Thiên Phàm và Doãn Mặc, dư sức đậu vào trường đại học Cơ Lý.
Thiên Phàm khẽ gật đầu. Anh vào đại học Cơ Lý đều vì mong muốn của cha mẹ, họ muốn anh sau này có thể tiếp quản tập đoàn Thiên Vũ thật tốt, tốt hơn là đưa tập đoàn đến đỉnh cao của thế giới.
Thiên Phàm đốt nhiên nhìn Thiên Hy Linh “Linh Linh, còn em định thế nào?”
Thiên Hy Linh đang ăn lại bị nhắc, ngẩng đầu “Um… Em muốn vào đại học Ngôi Sao ở nước F luôn!”
“Đại học Ngôi Sao? Em định đi theo ngành diễn xuất sao?” Thiên Phàm nói to
Đại học Ngôi Sao là cái nôi sinh ra người nổi tiếng ở khắp thế giới này. Ca sĩ, minh tinh, hoa hậu,... nổi tiếng thế giới, đều từ đại học Ngôi Sao mà ra. Nhưng đại học cũng có một ngành chuyên, đó là ngành diễn viên. Nhưng khả năng đậu vào rất khó, mỗi năm đều có hàng trăm người tham gia, nhưng cuối cùng chỉ có nhiều nhất là 20 người được nhận vào.
“Đúng rồi! Còn cậu thì sao Họa Thư?” Thiên Hy Linh có cảm giác, giây sau sẽ bị Thiên Phàm chọc tức nên quay mặt qua hỏi Họa Thư luôn.
“Tớ cũng thi vào đại học Cơ Lý giống hai anh, nhưng là ngành thiết kế thời trang!” Từ nhỏ Họa Thư rất đam mê với những bộ váy, đặc biệt thích may vá và thiết kế những bộ váy cho riêng mình.
Thiên Phàm định mở miệng nói gì đó, nhưng bị Thiên Hy Linh chặn miệng, lườm một tia lạnh lẽo nhìn anh. Cô đây quá hiểu người anh này sẽ nói gì, nhưng chắc chắn sẽ không nói được những lời vừa tai, tốt nhất đe dọa trước cho đỡ phiền.
…
Ngồi nghĩ thêm một lúc, Thiên Hy Linh cầm điện thoại tra mấy đề thi nâng cao trên mạng, hai đề lớp 12 và hai đề lớp 11. Họa Thư cũng không ngồi yên, phụ cô tìm thêm mấy đề khó khó để làm.
Còn Thiên Phàm và Doãn Mặc đã đi vào bên trong tính tiền, vì bốn người cùng ăn nên chia ra mỗi người một nửa. Một cách phân chia, công bằng khi tụ tập ăn uống.
Đợi hai người con trai ra thì hai người con gái đã tìm xong những đề bài cần thiết để làm thử. Bốn người họ đi ra ngoài xe, tìm một tiệm in đi tới, Thiên Phàm xung phong đi in nên còn lại ba người ở trong xe, mỗi người mỗi chiếc điện thoại, không ai nói gì. Thiên Hy Linh là người khó chịu với không khí này nhất, đẩy người ra phía trước nói chuyện với Doãn Mặc.
“Doãn Mặc, anh và Kết Băng là quan hệ thế nào vậy?” Bị cô đột ngột hỏi như vậy, Doãn Mặc có chút không phản ứng kịp.
Suy nghĩ mới trả lời đúng ba chữ “Là bạn bè"
‘Ồ' lên một tiếng rõ nhạt, Thiên Hy Linh lại hỏi “Anh và anh trai em quen nhau thế nào?”
Doãn Mặc tăng lên số chữ một chút “Quen từ khi cấp hai”
Thiên Hy Linh lại hỏi “Sao anh chơi được với anh ấy vậy?”
Doãn Mặc giảm số chữ còn hai “Không biết!”
“...” Đúng là con người nhạt nhẽo thật chứ! Một người nói nhiều, một người nói ít, quả nhiên là cặp bạn thân tốt!
Thiên Hy Linh dù nghĩ là vậy nhưng vẫn hỏi thêm “Sao anh leo được lên top 1 bảng Đại thần vậy?”
Doãn Mặc quay đầu nhìn cô, mặt đối mặt với nhau “Thế em leo bằng cách nào?”
Bị hỏi ngược lại, Thiên Hy Linh liền không biết nên trả lời ra sao, trượt người xuống vị trí của mình, suy nghĩ cách dùng từ sao cho hay mới trả lời anh “Dùng tiền!”
Mặt anh vẫn lạnh như băng, nhưng trong đôi mắt ấy lại có chút gợn sóng lóe lên. Mắt Doãn Mặc chỉ có một màu đen, màu sắc trong đó chỉ có một, là hình ảnh phản chiếu của Thiên Hy Linh.
“Rầm"
Thiên Phàm vào xe, tiếng đóng cửa có chút mạnh, tạo ra âm thanh rõ to, khó nghe, cũng nhờ vậy mà Doãn Mặc mới hoàn hồn lại, quay người lên trên. Thiên Hy Linh khó hiểu nhìn hình bóng của Doãn Mặc, mặt tỏ rõ sự khó hiểu. Sao anh ta không nói gì hết vậy?
Họa Thư ngồi bên cạnh Thiên Hy Linh, dù tay cầm điện thoại nhưng mắt vẫn dõi theo hai người từ đầu đến giờ. Miệng còn cười tủm tỉm như có ý gì đó.
Thiên Phàm đã vào xe nên cả bọn nhanh chóng chạy về tới nhà. Trước tiên vẫn là đi tắm và thay đồ trước rồi tính sau. Bốn người bốn phòng tắm, cứ thế mà tự lo liệu.
Thiên Hy Linh vào phòng tắm, sả một bồn nước nóng trước, bản thân chạy đi tìm một bộ đồ thoải mái rồi mới vào phòng tắm tắm rửa. Vì cô ngăm bồn nên thời gian rất lâu, còn ở trong đó đọc truyện, lại tới xem phim,...
Họa Thư thì không giống như vậy, cô đi lấy đồ, rồi vào tắm luôn. Lâu nhất chắc là vì thời gian skincare da mặt.
Còn với hai người con trai, chỉ với 10 phút là xong. Không tốn thời gian skincare, không tốn thời gian hưởng thụ, chỉ cần lấy đồ và tắm!
Hơn 15 phút trôi qua, Thiên Phàm và Doãn Mặc đi xuống phòng khách, trong đầu hai người nghĩ rằng hai cô gái đã ở đó chờ họ. Và kết quả là… không thấy một bóng người.
Hai thằng con trai nhìn nhau, thở thật dài một hơi. Họ quên mất, hai đứa kia là con gái, chắc chắn chưa hơn 30 phút sẽ chưa xong. Không còn cách nào khác, hai người đem điện thoại ra chơi một ván game trong lúc chờ đợi.
…
45 phút trôi qua, hai thân ảnh từ trên lầu mơ hồ đi xuống, tiếng ồn ào nói chuyện cũng bị hai người con gái ở trên nghe thấy. Thiên Hy Linh đi đầu, nhìn xuống Thiên Phàm và Doãn Mặc bấm điện thoại một cách thô bạo. Doãn Mặc vẫn điềm tĩnh, còn riêng về Thiên Phàm… ồn ào hết sức!
“Thiên Phàm!” Thiên Hy Linh hét to tên anh trai.
Thiên Phàm nghe thấy tên mình, ngẩng đầu nhìn lên trên, thân ảnh cô em gái in vào mắt anh, từ ngạc nhiên đổi qua khó hiểu “Hét cái gì? Anh nhóc có điếc đâu!” Thiên Phàm nói xong, quay đầu nhìn màn hình, vẻ mặt đen lại.
“Treo* rồi à?” Thiên Hy Linh biết hai người đang chơi game, nên khi nhìn khuôn mặt đen như mực cùng biểu cảm đau đớn đó của anh trai, cô liền hiểu ra.
*Treo: từ ngữ game, ý nói là ‘chết'
“Nhóc muốn ‘treo' cùng không?” Thiên Phàm tắt điện thoại, đứng dậy quát lên phía trên.
Thiên Hy Linh lắc đầu “Em giống anh!”
Thiên Phàm trừng mắt, Thiên Hy Linh ở trên không chịu thua, trừng lại. Họa Thư nhìn hai người cứ đấu đá với nhau, không khỏi thấy bất lực… nhưng vui! Đi xuống lấy tờ đề phát cho mỗi người. Thiên Hy Linh đắc ý đi xuống, kéo ghế ngồi cạnh Họa Thư, không quên thè lưỡi chọc Thiên Phàm. Họa Thư cười trừ, lấy tờ đề ngăn mặt hai người, tìm cách dừng cái trò chọc qua chọc lại này.
Thiên Hy Linh sau một lúc đùa giỡn cũng chịu nghiêm túc làm bài, bốn người không nói gì nhiều trong lúc làm, nếu có nói cũng chỉ vài câu là cùng.
“Tôi làm xong rồi!”
Chìm trong im lặng được 10 phút, lại có người phá tan sự im lặng, cả ba người nhìn về hướng Doãn Mặc. Doãn Mặc làm xong rồi á!? Đùa gì vậy, anh ta là trâu bò à? Cả ba người còn chưa được nửa câu mà tên này đã làm xong?
Ba người nhìn Doãn Mặc với ánh mắt như nhìn một vật gì đó thần kỳ của Doraemon, nhưng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tập chung làm bài của bản thân.
Thời gian họ đặt ra là 60 phút, tương ứng với thời gian làm bài thi trong trường. Điều này có thể giúp họ xem thử thực lực của bản thân tốt tới đâu dễ dàng hơn.
Người làm xong thứ hai là Họa Thư, tiếp theo là Thiên Phàm và Thiên Hy Linh xong cùng lúc. Họa Thư tốn 40 phút làm bài, còn Thiên Phàm và Thiên Hy Linh tốn 45 phút làm. Riêng về Doãn Mặc… quả nhiên là còn nhà người ta trong truyền thuyết mà!
Tiếp sau đó là lúc kiểm tra bài thi, dựa theo phần liên kết đã gửi, chỉ cần vào xem kết quả và so sánh với kết quả của mình là được.
Không tốn quá nhiều thời gian. Doãn Mặc không sai câu nào, Họa Thư sai một câu, Thiên Phàm sai hai câu và Thiên Hy Linh sai một câu. Cả đám lại nhìn Doãn Mặc với ánh mắt như nhìn một vật gì đó thần kỳ của Doraemon.
Làm bài 15 phút, không sai câu nào!
Tên này là Nikola Tesla chuyển sinh về đúng không? Xuất ngày toàn thấy chơi game, học thì toàn ngủ, mẹ kiếp, đời quả nhiên bất công!
Thu lại ánh mắt của bản thân, cả đám quyết định chơi game giải tỏa, còn ôn bài thì để mai ôn cũng được.
Thiên Phàm, Doãn Mặc dùng điện thoại chơi game, còn riêng hai người Họa Thư và Thiên Hy Linh dùng máy tính chơi.
“Bây giờ chúng ta chơi gì đây?” Thiên Hy Linh vào game, mở miệng hỏi ba người
“Đi vực không?” Thiên Phàm đưa ra ý kiến.
Họa Thư cầm ly nước uống, uống xong mới nói “Hình như Linh Linh chơi tới tầng 10 rồi thì phải!”
Thiên Hy Linh ngẩng mặt, không phủ nhận “Tớ mới tăng thêm 10 tầng nữa, đã chơi tới tầng 20 rồi!”
Thiên Phàm quay đầu, hỏi Doãn Mặc “Còn cậu?”
Doãn Mặc khẽ liếc mắt nhìn Thiên Phàm “Tầng 45”
Thiên Hy Linh bỗng nhiên hớn hở “Vậy chơi từ tầng 45 của Doãn Mặc đi!”
Thiên Hy Linh từng đọc qua mô tả của game, đi vực có thể đi theo đội, nhưng với điều kiện những người trong đội đều chưa tham gia vào nhiệm vụ đi vực này, hoặc, tất cả mọi người chưa đi vực, trừ trưởng đội. Và trưởng đội đã đánh tới tầng nào, người trong đội sẽ đánh tới tầng đó. Lấy ví dụ, Thiên Phàm, Họa Thư và cô chưa tham gia nhiệm vụ đi vực, khi lập tổ đội, Doãn Mặc là trưởng đội đã đi tới tầng 45, thì cả đội sẽ đi bắt đầu từ tầng 45. Nhưng bây giờ cô đã đi vực tới tầng 20, còn hai con người thì cô không biết, nhưng nếu muốn tham gia tổ đội, bắt buộc phải nộp tiền tham gia.
Thiên Phàm cười nhạt “Tiền đâu?”
Thiên Hy Linh nghiêng đầu, tỏ vẻ mình là phú hào “Tiền đâu anh quan tâm làm gì, miễn sao em chơi được là được!”
Họa Thư gõ trên máy tính vài cái “Em khi trước có đi với Linh Linh một lần, giờ cũng phải nộp tiền vào” dừng lại một chút, cô quay đầu nhìn Thiên Phàm “Còn anh?”
“Anh đi với Doãn Mặc nên giờ không cần!”
“Vậy chúng ta quyết định đi vực của anh Doãn Mặc ha!” Thiên Hy Linh tổng kết một câu, trong giọng nói có chút ngọt ngào.
Sau câu nói đó, không nghe Doãn Mặc phản đối nên cứ cho là anh đã đồng ý. Thiên Phàm lập đổi, sau nhường lại chức trưởng đội cho Doãn Mặc. Trên đội mấy người nói vài câu, Doãn Mặc thì trực tiếp dẫn cả đội vào vực luôn.
Bốn người được NPC dịch chuyển vào tầng 45, chưa được 5 giây nói gì đã xuất hiện quái, mà quái còn rất nhiều nữa cơ. Thiên Hy Linh nhìn muốn run tay, cứ nhảy dựng cả lên.
Cái này là sợ không có gì cho người chơi đánh đúng không, quái gì mà tới cả chục con! Con mẹ nó chứ!
Đội
Khinh Dạ [Có phải trước kia mình cậu đánh hết đám quái này không?]
Đắc Uy [Um]
Khinh Dạ [Vậy cậu đánh giúp tôi đi. Tôi tặng em gái tôi cho cậu!]
“Này, anh tưởng em mù hay là tưởng em không biết đọc chữ hả!” Thiên Hy Linh thấy dòng tin nhắn kia nhảy lên, tức tới nói thành tiếng.
Thiên Phàm phẩy tay “Nói gì mà lớn thế, điếc hết cả tai. Với cả Doãn Mặc có gì để chê đâu, nhà giàu, đẹp trai, học giỏi! Có điều tính hơi kỳ quái, nhưng hợp với em”
Thiên Hy Linh cười nhếch mép “À, ra vậy!” Thiên Hy Linh thả máy tính ra một bên, đi tới chỗ Doãn Mặc, mặt gần mặt, định hôn anh thì bị Thiên Phàm chặn lại.
“Này này, tao chưa tặng mày cho cậu ta, định làm gì vậy hả?”
Thiên Hy Linh đứng dậy, chống tay vào hông “Làm sao? Đường nào mà không tặng, hôn một cái thì mất cái gì?”
“Qua bên kia, nhanh!” Thiên Phàm hất cằm về phía chỗ ngồi của cô
Thiên Hy Linh hừ lạnh một cái, đi qua cầm máy tính lên chơi. Đúng là tức chết bản tiểu thư rồi!
Um…
Mà Thiên Phàm nói cũng không sai, Doãn Mặc quả nhiên là… rất đẹp.
Nếu nói về ngoại hình, Doãn Mặc không chê vào đâu được, cô đã từng thấy anh trong bộ đồng phục thể dục của trường. Cánh tay săn chắc, đôi chân dài như người mẫu, cơ bụng có thể loáng thoáng thấy sau lớp áo mỏng. Còn về khuôn mặt, chỉ một câu để miêu tả thôi ‘Bách niên nan ngộ'. Bây giờ Thiên Hy Linh cũng đã hiểu, tại sao đám con gái trong trường cứ ăn rồi bám theo anh quài như vậy?
“Linh Linh, cậu gần chết rồi kìa!” Họa Thư thấy cô cứ đơ người ra, vội nhắc.
Thiên Hy Linh phản ứng lại sau câu nói của Họa Thư. Nhìn vào màn hình máy tính, thấy nhân vật chỉ còn lại 10%. Ngón tay nhảy trên bàn phím, dùng hai đan Hồi Máu để thêm máu cho nhân vật của mình. Làm bản tiểu thư hết hồn mà!
Không suy nghĩ thêm cái gì nữa, Thiên Hy Linh tập chung đánh quái cùng mọi người. Khi nãy giờ ba người toàn đánh nên có hơi lâu, giờ thêm sức của cô vào thì đã đánh nhanh hơn nhiều.
“Nghe nói từ tầng 50 trở lên, độ khó sẽ tăng, chúng ta sẽ không thuận lợi đánh như vậy đâu!” Thiên Hy Linh nói thông tin mình nghe ngóng được ở trên kênh thế giới cho ba người biết.
“Chúng ta có thể dùng đạo cụ!” Họa Thư bình tĩnh thêm một câu.
Thiên Hy Linh “...” Tự nhiên có cảm giác, Họa Thư bị lây cái tính hở tí là dùng đạo cụ và trang bị của bản thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT