Vừa nói vừa đánh nên rất nhanh đã đánh xong, phần thưởng rơi ra lần này không quá tệ. Cả bốn chia đều, sau đó thoát ra khỏi phó bản.
Họa Thư nhìn vào đồng hồ trên máy tính, che miệng ngáp “Nhanh thế mà đã 12 giờ rồi à? Mọi người chơi tiếp hay đi ngủ?”
Thiên Hy Linh gắp máy tính “Tớ cũng buồn ngủ rồi, hai chúng ta đi ngủ trước vậy!”
Họa Thư mỉm cười gật đầu, đề nghị một vấn đề “Chúng ta ngủ chung được không?”
Thiên Hy Linh đang định đứng dậy, nghe Họa Thư nói thì có chút khựng lại, suy nghĩ một lát mới khẽ gật đầu. Họa Thư và Thiên Hy Linh để máy tính dưới bàn, lon ton chạy lên lầu. Đợi hai cái bóng khuất đi, Thiên Phàm quay đầu nhìn Doãn Mặc. Doãn Mặc cũng quay đầu nhìn anh, ánh mắt đe dọa. Thiên Phàm lời gần ra tới miệng lại thôi.
Thiên Phàm cảm thấy bản thân hiền lành quá rồi, ai cũng ăn hiếp anh được hết. Haizz, quả nhiên là tội nghiệp.
“Này!” Thiên Hy Linh đã lên lầu, giờ lại đừng ở trên cầu thang kêu lớn xuống dưới.
Thiên Phàm bị tiếng kêui của cô làm cắt đứt mạch suy nghĩ. Thiên Phàm và Doãn Mặc quay đầu, mắt hai người rõ dấu ‘?’ to đùng.
Thiên Hy Linh nghiêng đầu “Mai chúng ta đi biển không?”
Thiên Phàm và Doãn Mặc quay đầu nhìn nhau, sau lại nhìn Thiên Hy Linh. Doãn Mặc ho khan, hỏi lại “Mai không ôn bài sao?”
“Tất nhiên là có chứ? Chơi xong học, còn không thì mang ra biển học.” Thiên Hy Linh gãi đầu, sau lại nói “Học ở thiên nhiên mới tốt hiểu không!”
Doãn Mặc và Thiên Phàm lại nhìn nhau, một lát sau lại quay đầu, khẽ gật như đồng ý. Thiên Hy Linh nhướng mày, mặt hiện lên chữ ‘OK' rõ to.
“Linh Linh, cậu xong chưa?” Giọng Họa Thư từ trong phòng vọng ra.
Thiên Hy Linh quay đầu nhìn cửa phòng, sau lại quay qua vẫy tay tạm biệt với hai người kia, quay người chạy vào phòng ngủ.
Thiên Phàm thu hồi lại tầm mắt, tai gãi gãi đầu, miệng không nói, như đang suy nghĩ về điều gì đó quan trọng. Doãn Mặc bấm điện thoại, thấy bên cạnh không có động tĩnh, có chút thấy không quen.
“Sao thế?”
“Hả?”
“Tôi hỏi cậu làm sao thế?”
“À.. cũng không có gì!” Ngừng lại một chút, mắt Thiên Phàm đảo qua đảo lại, giọng nói lần này có chút không vui “Cậu xem, có phải đứa em tôi lớn rồi nên thay đổi không?”
Doãn Mặc hạ thấp điện thoại “Ai cũng phải thay đổi hết!
“Tôi không phải nói cái này! Mà là… là…!” Thiên Phàm không biết suy nghĩ cái gì mà không nói thành lời, cứ ngập ngừng không hết câu.
“Nói thẳng ra"
Thiên Phàm nuốt nước bọt, thấp giọng “Tôi cảm thấy nhóc ấy thích cậu!”
Doãn Mặc nhìn vào màn hình điện thoại, anh có chút trầm tư về câu nói lúc nãy của Thiên Phàm. Trong lòng Doãn Mặc hiện giờ có chút bối rối, khi anh lại mong suy đoán của Thiên Phàm là sự thật.
…
Ở trên lầu, Thiên Hy Linh và Họa Thư đã đều lên giường nằm hết rồi. Trong căn phòng tối, Họa Thư mở đèn ngủ bên cạnh lên, ánh sáng từ một góc soi sáng cả căn phòng.
Họa Thư quay người qua nhìn cô bạn bên cạnh “Linh Linh"
“Hửm?” Thiên Hy Linh vẫn chưa ngủ, tay cầm điện thoại lướt mạng xã hội.
“Cậu thích Doãn Mặc à?”
“Ui da!” Họa Thư vừa mới dứt câu hỏi, bên cạnh đã có tiếng kêu đau.
Họa Thư liếc mắt nhìn chiếc điện thoại mà Thiên Hy Linh lỡ tay làm rơi xuống mặt “Có sao không? Tớ cũng chỉ hỏi vậy thôi, cậu làm gì mà rơi cả điện thoại thế?”
Cái này là bị nói trúng tim đen đúng không?
Thiên Hy Linh xoa cái mũi nhỏ của mình, nói “Tất nhiên là không! Cậu đừng nói linh tinh"
Họa Thư khẽ lắc đầu “Vậy thì anh ấy thích cậu!”
Thiên Hy Linh cười nhếch mép “Không thể nào!”
“Tại sao?”
“Không phải còn có Kết Băng đấy sao?”
“Vậy thì sao chứ? Doãn Mặc vốn không thích Kết Băng, cùng lắm là xem cô ấy như là em gái thôi!”
Thiên Hy Linh mãi một lúc không trả lời, cô có chút trầm tư, sau lại hỏi “Sao cậu nghĩ thế?”
Họa Thư thản nhiên đáp lại “Lúc ở trên xe, khi hai người nói chuyện, tớ cảm thấy ánh mắt của Doãn Mặc có chút khác. Cậu không nhận ra cũng phải, chỉ có người ở ngoài mới hiểu rõ người bên trong thôi. Hiểu không?”
Thiên Hy Linh cười trừ “Chắc cậu nghĩ quá rồi, mau ngủ đi ha!”
Nói xong, Thiên Hy Linh tắt điện thoại để dưới gối. Xoay người qua một bên, vẻ mặt vẫn giữ nét trầm tư khi nãy. Doãn Mặc thích cô? Chắc không phải đâu nhỉ!?
…
Gần giờ trưa, Thiên Hy Linh và Họa Thư đã dậy và thay quần áo xong. Hai người mang theo giỏ xách đi xuống, chân chạm xuống bậc cuối cùng, mặt hai người ngỡ ngàng trước tình cảnh ở dưới. Thiên Phàm và Doãn Mặc cả đêm chơi game, ngủ quên luôn dưới lầu. Người nằm trên sofa, người nằm dưới đất, nhìn không ra một cái hệ thống cống rãnh gì hết mà!
Thiên Hy Linh đi lại chỗ của anh mình, trong đầu không biết nghĩ gì mà miệng cười ác ý. Cô lấy giỏ xách trên vai, mò ra chiếc điện thoại, cẩn thận chụp ảnh Thiên Phàm đủ kiểu, sau mới gọi anh dậy.
Thiên Phàm vừa tỉnh đã thấy khuôn mặt phóng to của Thiên Hy Linh, anh mở to mắt, mơ mơ hồ hồ giờ đã tỉnh hẳn “Em làm quái gì thế?”
“Kêu anh dậy" Thiên Hy Linh thản nhiên đáp.
Thiên Phàm mệt mỏi đứng dậy, cơ thể đau nhức vì ngủ sai tư thế, nhưng vẫn cố gắng đưa tay lây Doãn Mặc trên sofa dậy cùng “Doãn Mặc, trưa rồi, mau dậy đi!”
Vừa kêu liền tỉnh, Doãn Mặc mắt chưa mở, tay dụi dụi. Thiên Hy Linh nghiêng đầu, nhìn khá dễ thương đấy chứ! Họa Thư đi đến bên cạnh, đẩy nhẹ cánh tay cô.
“Khụ… Nếu hai anh đã dậy rồi thì mau vệ sinh cá nhân và thay đồ đi, em và Họa Thư ở dưới chờ. Cho hai anh 15 phút đấy!” Thiên Hy Linh ho khan, đi tới ngồi xuống ghế đợi Thiên Phàm và Doãn Mặc.
Thiên Phàm gật đầu, lôi lôi kéo kéo Doãn Mặc lên lầu. Bóng lưng hai người dần dần biến mất, Họa Thư đi tới, nói nhỏ “Khi nãy…”
“Hừm, mấy cái áo trên này đẹp thật đấy!” Thiên Hy Linh cắt ngang lời Họa Thư, giả vờ lướt giao diện mua sắm trên điện thoại.
Họa Thư cười bất lực, cũng ngồi xuống một bên, liếc nhìn điện thoại của cô thì chẳng thấy cái áo nào cả. Chậc, thế này là chưa nói mà trúng tim đen đúng không?
Thiên Hy Linh cảm nhận được ánh mắt của cô bạn, ngại ngùng đổi qua một trang mạng mua sắm, dù có chút cấn nhưng thôi kệ.
Đợi được một lúc, Thiên Phàm và Doãn Mặc cũng xuống, tay cầm giỏ xách đựng đồ tắm.
“Xong rồi thì đi thôi, hôm nay đi xe của Họa Thư! Anh làm tài xế nhá!” Thiên Hy Linh vui vẻ đứng dậy, câu trước nói với mọi người, câu sau hướng tới Thiên Phàm.
Thiên Phàm định phản bác nhưng bị chặn miệng “Con trai thì ga lăng chút đi ha!” Nói xong, cô kéo Họa Thư ra ngoài. Doãn Mặc nhún vai, đi ra theo, để mình Thiên Phàm ở đó tự đóng cửa.
Thiên Phàm “...” Hiền quá rồi ai cũng làm tới mà!
Ngậm cục tức trong lòng, Thiên Phàm đóng cửa ra bãi đậu xe, Họa Thư nhẹ nhàng đi tới, nhét vào tay anh chìa khóa xe của cô, sau đó cùng Thiên Hy Linh lên xe, ngồi phía dưới. Thiên Phàm và Doãn Mặc nói chuyện bên ngoài rồi mới lên xe.
Thiên Phàm khởi động máy xe, trời khá nóng nên anh còn bậc máy lạnh lên nữa, được một lúc mới bắt đầu lái xe ra khỏi bãi, như thường lệ, phải mở bản đồ lên để đi. Dù Thiên Phàm và Doãn Mặc đã ở đây được 3 năm, nhưng vì ít ra ngoài nên không quen đường lắm.
“Mới sáng dậy, em chưa ăn cái gì, mọi người có đói không?” Thiên Hy Linh ôm bụng
Thiên Phàm gật đầu “Quả thật khá đói"
Doãn Mặc nhìn vào màn hình điện thoại “Gần biển có nhà hàng, chúng ta lại đó ăn!”
Thiên Hy Linh có chút ngạc nhiên, Doãn Mặc hình như nói nhiều hơn đúng không? Dù với người bình thường thì cảm thấy bình thường, nhưng đối với cô thì, à không, đối với ba người trên xe thì có chút lạ.
“Ồ, thế tới đó ăn vậy!” Thiên Phàm lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ trong đầu của Thiên Hy Linh.
Nghe Thiên Phàm nói cũng hợp lý, cả bọn quyết định lái xe tới nhà hàng gần biển ăn. Đi tới mất 20 phút, vì là trưa nên nhà hàng không quá động, vào liền có bàn. Nhân viên dẫn bốn người tới một bàn bốn ghế. Chưa kịp ngồi xuống, đã nghe ra một giọng nói quen thuộc.
“Ủa, mọi người tới đây ăn sao?”
Thiên Hy Linh quay đầu, đập vào mắt là khuôn mặt cùng thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp của Kết Băng. Ông bà nói là ‘oan gia ngõ hẹp' quả nhiên là không sai!
Doãn Mặc mở lời đáp trước “Sao em ở đây?”
Kết Băng nhìn thấy Doãn Mặc giống như cá gặp nước, lại gần ôm tay anh “Em tới đây ăn với bạn, nhưng bạn em nói có việc không thể tới. Em ăn cùng mọi người được không?”
Doãn Mặc không biết nên trả lời thế nào, Thiên Phàm nhìn ra nên đáp nhanh “Cũng được!”
Thiên Hy Linh và Họa Thư không nói chuyện, xem như ngầm đồng ý. Thiên Hy Linh không phản đối là vì muốn xem cô ta định diễn vở kịch gì. Còn Họa Thư là theo ý của Thiên Hy Linh. Thiên Phàm nói với nhân viên cho họ vào phòng riêng, anh làm vậy vì biết chắc sẽ có xích mích giữa đám con gái với nhau.
Nhân viên vui vẻ đưa họ vào một căn phòng lớn, tiện đưa luôn menu cho năm người. Kết Băng đương nhiên sẽ dành vị trí ngồi bên cạnh Doãn Mặc, chưa hết, cô ta còn cố ý xích người lại gần, cả cơ thể như muốn dán chặt vào Doãn Mặc.
Thiên Hy Linh đỡ trán, nói thật chứ, nhìn cái cảnh này cô chỉ muốn bỏ về cho xong. Nhưng với tham vọng của đồ ăn là phụ, hóng chuyện là chính, Thiên Hy Linh vẫn ở lại.
Nhân viên vào lại lấy danh sách món ăn của năm người xong. Kết Băng giả giọng thảo mai hỏi Thiên Hy Linh “Linh Linh, hình như cậu dạo này có da có thịt hơn đúng không?”
Thiên Hy Linh “...” Cái này ý là chê mình mập ấy hả? Con mẹ nó!
“Có chút, dạo này hơi gầy nên Thiên Phàm và Doãn Mặc có mua ít đồ ăn cho tớ bồi bổ!” Thiên Hy Linh cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Doãn Mặc' chọc tức Kết Băng.
Kết Băng mặt không biến sắc “Tớ còn nghe nói chân cậu bị thương, giờ sao rồi?”
“Nhờ anh Doãn Mặc kịp thời bế tới phòng y tế mà đã không sao!”
Lần này mặt Kết Băng không còn giữ trạng thái bình tĩnh như lúc nãy nữa “À, ra là vậy!” Trước kia cô từng nghe tin đồn Doãn Mặc bế Thiên Hy Linh tới phòng y tế, nhưng cô không tin. Tính Doãn Mặc rất xa cách với mọi người mà anh không quen biết, vậy mà có thế đụng chạm, quá đáng hơn lá bế Thiên Hy Linh theo kiểu công chúa như vậy. Cô ta còn chưa được lần nào, nhiều lắm thì anh toàn đỡ cô mà thôi!
Thiên Hy Linh thấy mặt Kết Băng liên tục biến đổi, thầm vui trong lòng “Doãn Mặc còn mới tặng tớ 2000 vàng trong game nữa đấy!”
Lần này thì thật sự Kết Băng tức đen mặt “Cô… cô dám dụ dỗ anh Doãn Mặc!”
Thiên Hy Linh giả vờ tổn thương “Cái gì mà dụ dỗ chứ! Tớ đâu có ý đó!”
Kết Băng đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng mặt “Thế thì sao Doãn Mặc tự nhiên mà cho cô được chứ. Tôi biết cô ghét tôi, cô…”
Thiên Hy Linh đứng dậy, mở miệng định nói gì đó, lại bất cẩn ngã xuống nền đất lạnh “A…!”
Họa Thư và Thiên Phàm ngồi cạnh Thiên Hy Linh, thấy cô ngã thì nhanh tay đỡ người. Doãn Mặc liếc nhìn Kết Băng, sau lại đưa mắt nhìn Thiên Hy Linh được đỡ lên ghế. Chân Thiên Hy Linh vốn chưa khỏi hẳn, giờ chân bị va vào góc bàn nên khá đau.
“Kết Băng, Linh Linh không có ý định dụ dỗ hay gì hết. Em đừng nói bậy, chân con bé còn chưa khỏe, lỡ như bị gì thì em tính sao?” Thiên Phàm xem chân của Thiên Hy Linh, giọng trách móc.
Doãn Mặc đứng lại gần, hai hàng lông mày nhíu lại “Kết Băng, đừng làm ồn nữa!”
“Nhưng…” Kết Băng không nói, cố nhịn cục tức vào bụng.
…
Thiên Phàm xem tình hình chân của Thiên Hy Linh một chút rồi ngồi dậy. May mà không quá nặng, chỉ là vì bị đụng khá mạnh nên đỏ lên, đau một chút mà thôi. Thiên Phàm không mắng Kết Băng, nhưng không có nghĩa là trong lòng không thấy khó chịu. Con bé Kết Băng này trước đây từng đẩy ngã em gái anh từ cầu thang xuống, anh chỉ nghĩ là vì cãi nhau nên lỡ tay. Còn bây giờ, không chỉ lần này mà còn mấy lần trước, liên tục gây thương hại cho Thiên Hy Linh, người anh trai như anh nhìn mà không xót sao?
“Em có sao không?” Doãn Mặc cẩn thận hỏi
Kết Băng nghe vậy thì rất tức. Thiên Hy Linh mỉm cười dịu dàng như thiên xứ “Không sao, cảm ơn anh!”
‘Cộc cộc cộc…’ Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Họa Thư lên tiếng cho nhân viên đưa đồ ăn vào. Nhân viên vào trong, lướt nhìn khuôn mặt khó chịu của mọi người, liền biết vừa có chuyện xảy ra. Nhanh chóng soạn đồ lên bàn rồi ra ngoài.
Thiên Phàm gắp đồ ăn cho Thiên Hy Linh, miệng lại hỏi Kết Băng “Kết Băng, ăn xong em định làm gì?”
“Em sẽ về nhà thuê!” Kết Băng thuận theo tự nhiên trả lời
Thiên Phàm chỉ ‘ồ’ lên một tiếng cho có lệ, sau lại không nói gì.
Sau đó là khoảng không im lặng cho đến khi dùng bữa xong. Thiên Hy Linh ăn miếng thịt cuối cùng trong chén. Miệng nhai, đầu suy nghĩ về chuyện lúc nãy.
Cô thề là bản thân khi nãy không cố ý ngã ra đâu, nhưng giả nai là thật đấy! Chứ nhìn cô ta như vậy, cô không lòng nào để mình sân khấu cho Kết Băng được!
Năm người thanh toán rồi ra ngoài, Thiên Hy Linh liếc nhìn Thiên Phàm, ra hiệu ý muốn không thích Kết Băng đi theo. Thiên Phàm hiểu ý, thầm trao đổi ánh mắt Doãn Mặc đứng bên Kết Băng.
Doãn Mặc đưa Kết Băng rời khỏi nhà hàng, đi tới bãi đậu xe, tiễn Kết Băng một đoạn. Lúc đầu Kết Băng còn hỏi thăm dò vài câu, nhưng Doãn Mặc cứng miệng, liên tục nói cô ta đi về nên đã về luôn.
…
Doãn Mặc quay lại bên ba người sau khi Kết Băng lái xe đi được khoảng thời gian, nhà hàng gần biển nên cứ thế cả bốn đi ra biển luôn. Chân Thiên Hy Linh đã đi lại bình thường, nhưng vì khi nãy đụng mạnh quá nên lại đi cà nhắc cà nhắc.
Chân thế này ra bơi không biết có bị cuốn đi theo con sóng không nữa? Lỡ mà bơi có chuyện gì thì sao? Thiên Hy Linh nghĩ tới thì mặt u ám ra, chưa nói Thiên Phàm có chịu cho cô xuống bơi không nữa cơ.
Ba người đi thay đồ tắm, còn Doãn Mặc không tắm nên không thay, phụ trách mua nước dừa và đồ ăn vặt cho mọi người. Thiên Phàm ra trước, sau là hai cô gái ra sau. Thiên Phàm mang quần bơi và áo phông, riêng Thiên Hy Linh và Họa Thư là bikini khoe dáng.
Thiên Phàm quay đầu nhìn mà không biết nên nói gì. Haizz, đúng là con gái lớn rồi khó giữ mà! Doãn Mặc nhìn hai người trong bộ bikini mặt vẫn không đổi sắc, vẫn là bộ dạng nam thần lạnh lùng kia.
Thiên Phàm đi thuê ghế và dù ngoài trời cho cả bọn, sau đó là thẳng tiến đi chơi với mấy 'em’ sóng biển đầu bạc. Thiên Hy Linh ngồi uống nước dừa trước, khi nãy trong nhà hàng đôi co với lục trà biểu Kết Băng tốn hết hơi, giờ phải bù lại mới được. Họa Thư thấy cô ngồi đó cũng không đi, ngồi lại hỏi chuyện.
“Linh Linh, khi nãy bất cẩn ngã là sao vậy?”
Mới hút được ngụm nước dừa, nghe Họa Thư hỏi thì Thiên Hy Linh cũng thành thật nói “Tớ ngã thật đấy, trượt chân ấy mà.”
Họa Thư gật đầu như hiểu “Nhìn vậy, coi bộ cậu ghét Kết Băng lắm ha?”
“Tớ và cô ta xung khắc với nhau hiểu không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT