Nhìn thấy Simon chuẩn bị đi vào, Ivan trong lòng đột nhiên sốt ruột đến khó tả.
Không thể để Simon xem được những bức tranh sơn dầu của mình, nếu không danh tính của mình nhất định sẽ bị bại lộ!
Cậu vội vàng gỡ tấm phủ trên giá vẽ rồi đẩy giá vẽ vào khoảng trống bên cạnh tủ quần áo. Sau khi thoăn thoắt một loạt hành động, cậu dịch chuyển trở lại bàn làm việc và ngồi xuống, giả vờ bình tĩnh lật sách.
Các ma cà rồng mạnh mẽ sẽ có khả năng di chuyển nhanh đến mức mắt người thường chỉ có thể nhìn thấy cái bóng đang liên tục chuyển động của chúng.
Cho nên khi Simon đi vào, Simon chỉ cảm thấy Ivan ngồi thẳng ở trước bàn làm việc trong bộ đồ ngủ đầy tinh nghịch của cậu.
Simon dụi mắt, vươn cổ nhìn cửa sổ đang mở: “Fanfan, đừng mở cửa sổ phòng ra, gió đang mạnh lắm.”
Ivan cảm thấy như đang mắc lỗi, nên vừa ấp úng vừa vỗ vỗ vào chiếc áo ngủ nhăn nheo của mình, cậu chớp mắt: "Ừ, đúng là gió đang mạnh thật."
Simon khịt mũi, không một chút nghi ngờ, mỉm cười chỉ ra bên ngoài cửa: “Dưới lầu có cuộc gọi video của cậu, cậu đi xem thử! Chắc là của bố cậu, lần trước ông ấy đã gửi tới phô mai và thịt bò khô tới đây. Chúng rất ngon đất, cậu có thể kêu bố gửi thêm một ít được không?"
Ivan không ngờ ở đây cậu lại lại có cha, toàn thân lập tức cứng đờ.
Từ khi bước vào thời đại này cậu luôn cẩn thận, may mắn thay, bản thân của nguyên chủ thân thể này hình như là người tính tình thu mình, hướng nội, hơn nữa Simon cũng có chút ngây thơ, cho nên cậu không hề bị nghi ngờ.
Nhưng bố là người thân thiết nhất với nguyên chủ. Anh không biết mối quan hệ giữa nguyên chủ và cha mình là như thế nào, cũng không biết trước đó nguyên chủ với cha mình đã trao đổi những gì.
Simon ngơ ngác đẩy vai cậu: “Cậu đang ngơ ngác cái gì, đi đi chứ. Trường chúng ta mỗi tháng chỉ có thể gọi điện thoại về nhà một lần thôi, bố cậu thường xuyên không liên lạc được khi vì nhiệm vụ của ông ấy. Nếu bây giờ cậu không nghe thì không biết khi nào mới được gọi lại đâu đấy.
Nói xong, anh ta kéo quần áo của Ivan lại thật ngay ngắn và chỉnh tề, làm bộ như một đứa trẻ hư: "Sao cậu lại không đi, cậu không nghe điện thoại, khi nào tớ mới được ăn phô mai và thịt khô thơm ngon đây chứ?"
Ivan không thể nói gì tiếp, cậu chỉ có thể run rẩy thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Người gọi điện cho cậu là một bác sĩ mặc áo khoác trắng. da trắng, mặt tròn. Nhìn kỹ thì có vẻ hơi giống Ivan. Đôi mắt vàng và xanh giống nhau, cùng vẻ ngoài mềm mại và yếu đuối.
Ivan nhìn những trên màn hình, dùng ngón tay véo góc quần áo một cách lo lắng, cố gắng đè nén sự bất an trong mắt.
"Fanfan, gần đây con thế nào?" Người trên màn hình lên tiếng trước, nhưng người đó còn có vẻ lo lắng hơn Ivan. "Lâu rồi bố mới gọi điện, con… Bố nhớ con lắm."
Người cha Omega rất dịu dàng khi nói chuyện, rõ ràng là đôi mắt của ông hơi đỏ, nhưng khóe môi lại đang cố gắng nặn ra một nụ cười. Tuy rằng nhìn ông ấy vẫn trẻ trung, tính tình ôn hòa, tĩnh lặng, nhưng khóe mắt lại lặng lẽ leo lên nếp nhăn, khi cười có thể nhìn thấy mấy vết chân chim nông.
Ivan giật mình.
Đây là lần đầu tiên trong hàng trăm năm qua mà Ivan có thể nghe được những lời nói đầy yêu thương và chân thành như vậy từ người khác.
Nhưng anh không biết phải đáp lại thế nào.
Hai bàn tay trống trải vốn đã lo lắng giờ không còn nơi nào để đặt.
Chàng trai cụp mắt xuống, xoa xoa tay trước quần áo hồi lâu, cuối cùng phun ra vài chữ: “Không sao đâu…”
Ông bố bên kia màn hình nghe vậy, dùng ngón tay sờ lên màn hình: “Nhìn Fanfan này, con ngủ không đủ giấc sao? Sắc mặt của con không được tốt lắm, sao lại trắng bệch như vậy chứ? Hay ánh sáng bên con có vấn đề gì thế?"
Ivan bị câu nói này dọa sợ, ngẩng đầu lên trần nhà, cậu lúc này chỉ muốn rời đi ngay lập tức, cậu hoảng đến độ chóp mũi chảy ra mồ hôi từ lúc nào: "Dạ, bên con nhiều đèn quá, sáng lắm bố ạ".
Người cha Omega hiền lành không có chút nghi ngờ nào, ngược lại còn dịu dàng thở nhẹ ra: "Là bởi vì ánh sáng sao? Vậy con thì vẫn tốt đúng không?."
Sau đó ông duỗi ngón tay chậm rãi vuốt ve trước màn hình, nụ cười trên mặt cũng giãn ra một chút.: "Không phải thể chất của con có vấn đề là được. Con nên chú ý đến dinh dưỡng khi ở trường, đừng kén ăn. Món phô mai và thịt bò khô lần trước ta gửi con ăn xong chưa? Bố sẽ làm thêm một ít rồi gửi cho con.".
Ivan nhẹ nhàng hừ một tiếng trong cổ họng, vặn vẹo thân thể bất an, cố gắng hết sức nhếch lên khóe môi, trong nụ cười cứng ngắc lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ: “Dạ con đã dùng xong rồi, Tiểu Hi cũng rất thích, cậu ấy hỏi con có thể gửi thêm nữa không."
Nói xong cậu lại tự cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng thêm một câu nịnh nọt: “Con cũng rất thích, cảm ơn bố.”
Người cha trên màn hình mỉm cười vui vẻ, đôi mắt xanh thẫm đầy dịu dàng: “Bố đi làm nhiệm vụ ở Mercury, nhưng đã nửa năm rồi bố không liên lạc được với con. Bố nghĩ con vẫn sẽ vẫn ủ rũ như trước và phàn nàn rằng bố tôi đã không đi cùng con đến gặp Mary trong kỳ nghỉ hè."
Ivan lắc đầu, cố gắng giữ giọng nói tốt: "Dạ không.".
Đam Mỹ H VănHai hành tinh mà người cha Omega đang nói đến, Ivan đã từng thấy trong cuốn sách "Nền văn minh hậu nguyên: Tư duy của con người đương đại", trong đó đã giới thiệu chi tiết một số hành tinh và nền văn minh trên khắp trái đất. Vì vậy, cậu cũng không hoảng sợ khi nghe thấy những cái tên xa lạ này.
Hai người muốn tiếp tục nói điều gì đó nhưng lại bị giọng nói thúc giục của giáo viên ký túc xá từ bên ngoài truyền tới.
"Bạn học nhỏ, cậu không sao chứ? Ký túc xá sắp tắt đèn rồi."
Chàng trai ngồi trước màn nhanh chóng đáp lại người đang đứng ở phía cánh cửa, hòn đá nặng đang treo trong lòng cậu cuối cùng cũng có thể giải tỏa ra rồi.
“Bố ơi, ký túc xá sắp tắt đèn rồi,” cậu nói.
"Ồ, được rồi. Bố cũng bận công việc, đồ đạc đã đưa cho con rồi, con nhớ nhận nhé. Còn nữa, tiền cũng đã được chuyển cho con. Hãy mua cho mình thật nhiều đồ ăn ngon hơn nhé. Cuộc sống trong học viện quân thật sự rất vất vả..."
Ivan tưởng chừng như nếu cậu tiếp tục nói chuyện điện thoại, cậu sẽ bị nuốt chửng xuyên qua màn hình luôn mất.
Cuối cùng cũng có thể đi ra bên ngoài, lúc này bên trong phòng tiếp tân thật yên tĩnh, Ivan thở dài nhẹ nhõm. Cậu xoa xoa đôi má vốn đã cứng ngắc của mình, khoanh tay vỗ nhẹ lên ngực vài lần, trước khi rời khỏi đây để trở về phòng ngủ.
………………………………
Vào cuối tuần, Ivan và Simon đều làm việc bán thời gian với vị trí là nhân viên y tế tại bệnh viện của trường. Nói chính xác hơn thì chính Simon là người nhất quyết kéo Ivan tới đây để làm.
Đây là lần đầu tiên Ivan đến làm việc bán thời gian để kiếm tiền và tích lũy kinh nghiệm kể từ khi bước vào thế giới này, nhưng cậu có thể học tập nó một cách dễ dàng nhanh chóng.
Trên thực tế, những người đến bệnh viện ở đây khám đa số là những học sinh thường xuyên bị chấn thương khi tập luyện. Cuối tuần không có nhiều lớp huấn luyện, do vậy cũng không có nhiều bạn tập luyện rồi bị thương, cho nên bọn họ ở phòng y tế và điều dưỡng nhàn rỗi cả buổi sáng, thật chán nản mà.
Chàng trai tóc vàng dùng bút chọc vào tờ giấy rồi cuối cùng gục xuống bàn.
Khi tìm hiểu về thế giới ABO này, cậu càng cảm thấy có lỗi cho cái người Alpha đó sau vụ pheromone kia. Cậu cảm thấy mình nên xin lỗi anh một lần, nhưng cậu không biết phải xin lỗi như thế nào.
Hiện tại cậu đã vẽ một bức tranh gần như đã hoàn thành, nhưng nếu đưa ra ngoài, chắc chắn người đứng đầu sẽ đoán được thân phận khả nghi của cậu ngay lập tức.
Nhưng hiện tại cậu không thể nghĩ ra điều gì khác để xin lỗi ngoại trừ vẽ bức tranh tặng cho anh.
Đang lúc cậu miên man suy nghĩ thì người con trai đối diện đột nhiên làm cậu giật mình bởi hét vang lên một tiếng chói tai, suýt chút nữa đập trúng tay vào góc bàn.
Trước khi hỏi có chuyện gì, Simon đã nắm lấy cánh tay của Ivan.
"Fanfan, tớ có chuyện này muốn nói cho cậu biết, cái người Alpha tên Joshua bên cạnh thiếu tá không hề bị tớ quyến rũ trong thời kỳ nhạy cảm. Tớ suýt nữa còn bị hiểu lầm. Tớ đã nhận được tin anh ấy sẽ đến bệnh viện vào thứ bảy này để kiềm chế pheromone. Cậu đi cùng tớ đến để xin lỗi anh ấy nha?"
Ivan chớp mắt, không hiểu: "Vì cái gì muốn tôi đi cùng cậu?"
Simon: “Tớ sợ có người bị đánh, tất nhiên người đó sẽ là tớ rồi, hic,..." - Simon nhăn mặt: " Cậu phải đến giúp tớ chứ"
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Ivan: "Vậy...Trước đây tôi có đánh cậu không?"
…………………………………….
Ivan và Simon đang đứng trong phòng điều dưỡng, Alpha cao lớn đang ngồi trên giường, bác sĩ bên cạnh đang theo dõi dữ liệu.
Bên phía đối diện có người đàn ông đứng dựa vào tường khoanh tay trước ngực, chiếc mũ quân đội ngụy trang được kéo hạ xuống, che nửa khuôn mặt, thân hình vẫn bất động. Vâng, là Thiếu tá Carey.
Hai thiếu niên cùng nhau nuốt nước bọt lo lắng.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, nhưng bác sĩ đang theo dõi dữ liệu lại không nhận thấy điều đó. Bác sĩ chỉ vào Simon và nói: "Hậu bối, cậu đến giúp anh ta tháo máy dò tìm pheromone ra khỏi cơ thể đi."
Simon khịt mũi và vuốt ve.
Đầu dò pheromone đang được gắn sau gáy của Alpha. Không phải là anh ấy nhút nhát hay gì cả, mà là... Alpha này thực sự rất đặc biệt, bởi vì Simon đã gây ra tình trạng rối loạn pheromone của người khác, ngay lúc này cậu thật sự đang rất bối rối.
Thủ phạm chính của cậu ta trong quá khứ, và ngay cả khi mức độ pheromone của Joshua bây giờ bình thường, có khi nào cậu sẽ lại bị tố giác là một người gây rối.
Chỉ nghĩ thoáng qua thôi đã thấy đáng sợ thật rồi, Omega tóc đỏ lặng lẽ nắm lấy tay áo thiếu niên bên cạnh, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Fanfan, cậu có thể qua đó được không?"
Ivan sửng sốt một lát, chỉ vào chính mình: "Tôi đi sao?" - Cậu nhớ rõ rằng bác sĩ đã chỉ vào Simon.
Bác sĩ ở đó đứng dậy để lấy kết quả xét nghiệm. Thấy Ivan nhìn về phía mình, bác sĩ cũng không thèm để ý, thay vào đó giọng nói bực bội: "Đúng, là cậu đấy, nhanh lên, bệnh nhân đang đợi."
Ivan gật đầu nhanh chóng và bước về phía trước.
Đầu dò phát hiện pheromone này bị dính chặt ở sau gáy Alpha. Có thứ gì đó giống như một chiếc kẹp tóc nhỏ vừa vô tình bị mắc kẹt trên vùng da mỏng manh ở cổ.
Ivan không biết thứ này, cũng không biết làm như thế nào để có thể lấy ra, cho rằng thứ này chỉ cần kéo xuống là sẽ lấy ra được. Vì vậy, bằng một lực mạnh, toàn bộ hành động đã tạo ra âm thanh "cạch" sau khi nó rơi ra khỏi da, và nó vang lên trong phòng điều trị yên tĩnh. Chỉ nghe thôi đã thấy "đau đớn" rồi.
Gáy của cậu Alpha đó đỏ lên rất rõ. Có thể bị thương rồi chăng?
Ma cà rồng nhỏ vừa chào đời ở thế giới hiện đại này hoàn toàn không biết điều đó, cho rằng đó chỉ là hiện tượng bình thường và vẫn đang tự mình dọn dẹp các dụng cụ theo lời của bác sĩ.
Người đàn ông đứng bên tường nghe thấy âm thanh đó, cuối cùng cũng chuyển mình hơi ngẩng mặt. Anh ta giơ tay lên và nâng vành mũ lên, vừa mở mắt ra, trong con ngươi đen tuyền của anh hiện lên hình bóng một thiếu niên với động tác gọn gàng.
Cậu bé cầm trong tay một sợi dây dò dài, nhanh chóng được xếp chúng ngay ngắn và đặt trên bàn.
Carey hơi cong khóe miệng, nghĩ thầm: Trước đây tôi đã nói chuyện với cậu ấy, tôi còn tưởng là một cái bánh bao nhỏ, không thể không thừa nhận sự ngây thơ của cậu ấy, nhưng không ngờ lại làm việc rất ngăn nắp.
Quay đầu lại nhìn Joshua, Alpha cao lớn có khuôn mặt ủ rũ hướng về cậu bé đang dọn dẹp dụng cụ bằng ánh mắt không thể khó chịu hơn, Joshua vẫn chưa thể hiểu được cái hành động đau đớn vừa rồi phía sau gáy anh vừa rồi.
Bác sĩ sau khi lấy báo cáo đi tới, gõ ngón tay vào đồng hồ vài lần, trên bức tường trắng tinh hiện lên một hình chiếu.
"Giai đoạn mẫn cảm đã qua, mọi thứ đều ở trạng thái bình thường, cần ăn thêm chút nữa để cơ thể có thể hồi phục lại như cũ. Như mọi lần tôi sẽ gửi báo cáo kiểm tra đến thiết bị của anh." Nói xong, bác sĩ lấy khăn giấy trên bàn đưa cho Ivan: “Lau thuốc cho anh ấy.”
Ivan khịt mũi và cầm khăn giấy đi đến chỗ Joshua. Chắc chắn là cậu nhìn thấy vết xước nhỏ màu đỏ trên gáy Alpha do hành động ban nãy của cậu và các lọ thuốc đang được đặt sẵn bên cạnh.
Chỉ cần nghiêng người một chút, khứu giác nhạy bén của ma cà rồng đã có thể ngửi thấy mùi bạc hà tươi mát. Khác với cảm giác dày đặc và mạnh mẽ lần trước, lần này vị dịu hơn rất nhiều.
Đang lúc cậu chuẩn bị đưa tay lau người, cánh tay của cậu đột nhiên bị một lực mạnh tóm lấy, kéo theo đó là mùi hương lạnh lẽo quen thuộc của loài chim thiên đường mà ngày nào cậu cũng tưởng tượng ra được.
Ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục rằn ri với đôi mắt vô cùng sâu thẳm.
"Thưa anh... thưa…?" Cậu hỏi anh với một giọng nói không hề chắc chắn, đầy do dự.
Carey cười nhẹ một tiếng, rất "duyên dáng" cầm lấy khăn giấy trong tay Ivan, nói với Alpha đang ngồi trên giường: “Cậu tự lau đi.”