Sau khi ngón tay bị răng nanh đâm thủng, một dòng máu rỉ ra. Ivan không dám ngang nhiên hút, chỉ đợi máu tự chảy ra rồi liếm. Máu của thiếu tá giống như chính anh ấy, mang theo mùi thơm của loài chim thiên đường, cảm giác như cậu đang uống pheromone của anh vào người vậy.
"Tiểu tử, em có thật sự đang say không vậy?" - Carey từ từ rút ngón tay ra, thầm nghĩ: em ấy khá ngoan đấy chứ, biết mình cắn nên phải liếm và sát trùng cho nó. Nhưng Ivan thấy anh định rút tay ra thì lại càng ôm chặt hơn. Sau đó, một cảm giác mỏng manh như dòng điện dâng lên từ đầu ngón tay anh, anh nhận ra rằng chính đứa trẻ đang mút vết thương của mình.
Không thể ngừng cười được mà.
Anh vỗ nhẹ vào đôi má phồng lên của chàng trai: “Không phải bị côn trùng độc cắn, hút vết thương để làm gì? Ngoan ngoãn, buông tôi ra.” Chàng trai trẻ tuy say lắm nhưng vẫn vô thức nghe lời anh nói. Sau đó, cậu miễn cưỡng nuốt ngụm máu cuối cùng đã hút vào, yết hầu trên cổ cậu di chuyển xuống theo động tác nuốt. Hành động hiển nhiên này đương nhiên đã bị Carey nhìn thấy rõ ràng.
Anh bóp nhẹ cằm cậu bé rồi nói: “Mở miệng ra, để tôi xem.” Ivan ngoan ngoãn mở miệng, còn nói "ah". Bên trong, ngoài cái lưỡi đỏ tươi và hai chiếc răng nhọn ra thì chẳng thấy được gì cả. Hiển nhiên, toàn bộ máu hút ra đều bị nuốt chửng.
Sắc mặt Carey đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Sau này không được phép chạm vào ngón tay người khác, cắn người còn ăn máu mình đã hút. Em đang học y, kiến thức vệ sinh cơ bản nhất cũng không biết sao?" Cậu bé bị khiển trách nghe thấy giọng điệu không tốt của anh, cậu lại ngượng ngùng rúc vào ghế sofa.
Ivan liền cảm thấy có chút xót xa: cậu là ma cà rồng, nếu cậu không ăn máu cậu hút thì nên nhổ ra sao? Thiếu tá làm sao hiểu được bộ dạng khổ sở lúc đó của cậu chứ.
Hơn nữa, khi uống máu cậu chỉ quan tâm đến máu sống hay máu chết... Anh chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề vệ sinh. Dù sao cậu cũng không mỏng manh như con người, bột phải nhào thì mới ăn được.
Carey nhìn Ivan đang phớt lờ mình. Anh cúi đầu hỏi: "Sao vậy, em thấy không khỏe à? Em đang nói gì vậy?"
Ivan xoay người hướng về phía ghế sofa, giọng nghẹn ngào: "Không được, không thoải mái."
Đúng lúc đó Lance đi tới với một bát canh giải rượu. Nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, anh trợn mắt nhìn Carey rồi nói: "Nói chuyện với một người say rượu có ích gì? Đợi cậu ấy tỉnh rồi hãy nói." - Sau đó, anh ngồi xổm ở bên ghế sô pha, nhẹ nhàng lay lay cánh tay Ivan: “Tới uống canh giải rượu đi.”
Trên ghế sofa. đứa trẻ vùi mặt xuống, và một giọng nói giận dữ vang lên: "Không uống, không, mùi rất khó chịu"
Lance và Carey, hai đại nam nhân quay sang nhìn nhau: Omega khi say xỉn đều quằn quại như vậy sao?
Simon sắp khóc: ai có thể nói cho cậu biết tại sao việc say rượu này lại khó chịu đến thế. Liệu khi tỉnh lại có thể nói chuyện bình thường lại với thiếu tá không?
Phịch một tiếng, Simon quỳ xuống bên cạnh ghế sofa, lay mạnh thân thể Ivan: “Fanfan, đứng dậy uống canh giải rượu mau, tớ van cậu, tớ lạy cậu. Đứng dậy đi, trời ơi, nếu cậu không dậy là tớ chết tại chỗ cho cậu vừa lòng.”
Lance ở một bên cũng dỗ dành: “Bây giờ không uống canh giải rượu, ngày mai tỉnh lại sẽ đau đầu, dậy đi.”
“Cậu ấy vẫn cứ như xưa, dù người xung quanh có kêu thế nào, cậu ấy cũng sẽ không cử động.” - Simon bất lực.
Cuối cùng, chính Carey vỗ vào mông cậu một tiếng “pop” rồi ra lệnh với giọng nghiêm túc:
"Thức dậy."
Cậu bé đang nằm trên ghế sofa liền đứng dậy, bĩu môi. Carey nhận lấy món canh giải rượu từ tay Lance, đưa thẳng đến trước mặt Ivan rồi nói: “Mau uống đi.”
Ivan bưng canh ra trước mặt với vẻ mặt đau khổ như đang ngạt thở.
Lance bật cười: "Loại cưỡng bức này hữu dụng hơn sao?"
Carey trả lại chiếc bát cho Lance, xoa xoa thái dương và nói “ừm”, trong lòng thầm nghĩ: Cuối cùng cũng chịu uống.
Nhìn lại lần nữa... người ta đang khóc. Không phải kiểu khóc lớn, Ivan hiện tại thậm chí còn không phát ra tiếng nào, nước mắt cứ thế rơi xuống. Chóp mũi và hốc mắt đều đỏ bừng, trông như bị ai bắt nạt rất nặng.
Carey:...
Ivan đã làm chuyện gì sai sao, sao thấy cậu uống rượu lại không ngăn cản?
Lance: "Mặc dù vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng... hahahahaha!"
Carey im lặng nhìn anh, Lance lập tức im lặng và cười ngượng nghịu.
Lance nhanh chóng đẩy Joshua đi ra ngoài: “Đột nhiên phát hiện trời đã khuya, hai giờ nữa đèn sẽ tắt. Tôi và Joshua rời đi trước.”
Simon ở phía bên kia: "Các anh định đi à? Fanfan chúng tôi vẫn đang khóc kìa… ah ah ah, làm cách nào để đưa cậu ấy trở lại tỉnh táo đây? Các Alpha, giúp đỡ... uh..."
Nói được nửa câu, Joshua trực tiếp ôm cổ của Simon bước ra cửa.
"Anh đang làm gì vậy, tại sao lại kéo tôi? Tôi đi rồi còn Fanfan thì sao? Cậu ấy ở một mình với thiếu tá, mà pheromone của thiếu tá còn đang không ổn định. Nếu xảy ra chuyện gì, anh phải chịu trách nhiệm... ưm…ưm…” - Nửa câu sau không được nói ra, bởi vì lần này cậu đã bị Lance che lại.
Khi cậu ngước mắt lên, liền nhìn thấy gã playboy đang nháy mắt với mình, đôi mắt hơi nhíu lại, cười nham hiểm: “Cậu có thể yên tâm trở về, ta cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nói xong, anh đặt ngón trỏ lên môi, nhìn Carey trong phòng khách với cảm giác áy náy, anh thì thầm vào tai Simon: “Thiếu tá, hiện tại sức khỏe của anh ấy không được tốt lắm. Hai ngày trước tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra, hãy để cho trái tim của thiếu tá được hồi phục trở lại đi haha.
Simon, người hoàn toàn không biết mình đang bị lừa:!!! Một điều khủng khiếp như vậy, tại sao lại nói với cậu ấy?
Khi ba người rời đi, giây phút cửa đóng lại, cả căn nhà chìm trong im lặng.
Carey ngồi xổm xuống, nhìn thiếu niên đang yên lặng lau nước mắt, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay cậu.
"Sao em lại khóc, nói cho tôi biết?" Không ngờ, cậu bé lại ngẩng đầu lên, dụi mắt, liếc nhìn anh rồi lại càng khóc dữ dội hơn: “Làm người… Khó quá, tôi không muốn làm người…”
Carey......
ĐƯỢC RỒI.
Cố gắng giao tiếp với một người say rượu chỉ khiến câu chuyện đi vào bế tắc hơn thôi.
Vì thế, quý ông mặc quân phục trực tiếp luồn tay qua giữa hai cánh tay của Ivan, đỡ lấy mông cậu, trực tiếp ôm vào lòng. Ivan dù say nhưng vẫn biết được hành động của Carey. Lúc này, cậu đột nhiên bị người ta bế lên, theo bản năng co rúm vào trong vòng tay của người đó.
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Ivan nghe thấy quý ông nói:
"Được rồi, vậy thì không phải là người. Hãy ngủ một giấc thật ngon, khi nào em thức dậy, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn”. Giọng nói dịu dàng như suối cao, tiếng sáo thổi ở Sicily. Sau đó, cậu nằm trên vai Carey và mất ý thức. Vì vậy, cậu không hề thấy được người đàn ông ngồi ở mép giường nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng sau khi cậu ngủ quên. Cũng không nghe thấy giọng nói vui vẻ của người đàn ông vang lên trong bóng tối:
“Đồ ngốc".
Sau khi tỉnh dậy ở nhà thiếu tá vào ngày hôm sau, Ivan rơi vào trạng thái hoảng sợ. Cậu đã uống máu của anh ấy còn bảo với anh không muốn làm người. Ma cà rồng nhỏ khi tỉnh lại chỉ xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào đầu giường mà chết.
Dù rất chóng mặt nhưng cậu vẫn nhanh chóng quay về ký túc xá. Và cả tuần đó cậu đều phải chịu đựng trạng thái vừa đau đầu, vừa học bài. Kỳ thực trong lòng cậu đang có suy nghĩ lớn như vậy, căn bản không có để ý tới việc... Thi giữa kỳ! Chỉ sau khi Simon nhắc nhở thì cậu mới phát hiện ra.
Ngay sau đó, cậu cứ ngồi trong phòng thi với vẻ mặt ngơ ngác. Ừm, cũng không có gì choáng váng chút nào, bởi vì cậu ấy đã gấp rút cả tuần trước kỳ thi gần như không ngủ được… Cảm giác như cả người đang rất bồng bềnh. Và cậu cảm thấy những lời nói say khướt ở nhà thiếu tá vẫn rất chân thực: khó quá, làm người khó quá…
Kể từ khi đến thế giới này, cậu đã bị con người thống trị hàng ngày. Cảm giác thống trị này lên đến đỉnh điểm khi cậu nhìn thấy bài kiểm tra. Tiểu ma cà rồng trong phòng thi ngơ ngác nhìn tờ đề thi hồi lâu, nhưng vẫn không hiểu nổi một câu: Tại sao kiến thức trong sách giáo khoa chỉ có một nửa trên đề thi? Nửa còn lại là giáo sư lật một tài liệu trợ giảng và lấy ra để làm đề thi vậy? Tay cầm bút của Ivan bắt đầu run rẩy.
Điều bi thảm nhất không phải là bạn chưa học mà là bạn đã cố gắng rất nhiều, thậm chí còn học thuộc lòng cả cuốn sách, nhưng bạn vẫn không làm bài được. Đúng rồi, Ivan bây giờ đang gặp phải tình trạng như thế đấy.
Ghi chú:
Hệ thống giáo dục đại học trong bài viết này đề cập đến Vương quốc Anh, còn khí hậu lấy cảm hứng từ nước Ý.
Dưới đây là các cài đặt cho bài viết này:
1. Học sinh có thể đạt điểm nhẹ từ 40-50 điểm. Trong khoảng điểm này, môn nào trượt không cần phải thi bù và không ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp.
2. Đạt 50 điểm, dưới 50 điểm là trượt
3. 60 điểm là Tốt, 70 điểm là xuất sắc
4. Trường được kiểm soát giả tạo, 70 điểm trở lên sẽ không vượt quá 5%
______________________________
- Dịch bởi: Wisteria.
- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT