Mọi chuyện xảy ra nhanh và kết thúc cũng nhanh.

Người đàn ông từ từ lùi lại, chừa một khoảng cách mà anh tự cho rằng cô sẽ cảm thấy an toàn với nó.

Anh lịch lãm và quý phái, để cảm xúc nhất thời kích động như vậy là đủ rồi.

Lúc này anh mỉm cười tự nhiên rồi tùy ý nói: “Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn đồ ngon.”

Anh đứng cách đó không xa rồi lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng...

Kể từ lúc người đàn ông buông cô ra sau đó đứng cách cô khá xa, trái tim của Ôn Nhu mới dần dần bình ổn trở lại.

Cô không thích người trước mặt lắm, anh luôn tự cho mình là đúng và quá tùy tiện.

Lần đầu tiên gặp mặt đã tùy tiện ôm chặt lấy cô, cho dù bọn họ có hôn ước đi chăng nữa thì bây giờ cơ thể này cũng chỉ mới 17 tuổi.

Không quan tâm đến tuổi tác và cũng không quan tâm đến cảm xúc của phái nữ, không có một chút e dè nào.

Có lẽ trong mắt những người sống trong một môi trường như họ thì đây là một sự lãng mạn bất ngờ, là tình cảm nhưng đối với Ôn Nhu mà nói thì không phải vậy.

Lần gặp gỡ này thật sự tồi tệ đối với cô.

Người đàn ông đứng ở đó, lịch sự mời cô đi ăn cùng.

Ôn Nhu không muốn đi, có lẽ hôm nay cô đã gặp phải quá nhiều chuyện không tốt nên khiến cô gái vốn hiền lành như Ôn Nhu bỗng nhiên trở nên khó chịu.

Cô cau mày muốn từ chối.

Nhưng lại có một giọng nói đến nhanh hơn cô, điện thoại di động trong tay cô đột nhiên sáng lên. ( truyện trên app T Y T )

Ngay sau đó, tiếng piano thanh tao và nhã nhặn vang lên, là chuông báo có cuộc gọi đến.

Cô có chút xấu hổ, lắc lắc điện thoại với người đàn ông tỏ vẻ xin lỗi rồi đi sang một góc vắng vẻ.

Nhìn vào tên người gọi trên điện thoại, đó là bà nội Lý.

Cô có chút bối rối nhưng vẫn trả lời điện thoại.

“Alo, bà nội Lý à? Bà gọi cháu có việc gì không ạ?”

“À… không có việc gì đâu Nhu Nhu, chỉ là bà muốn hỏi khi nào Nhu Nhu về?”

Tuy giọng nữ trong điện thoại đã có độ tuổi nhất định nhưng lại rất dịu dàng và trìu mến.

Cô suy nghĩ một lúc nhưng không biết trả lời thế nào.

Đầu bên kia điện thoại lại vang lên: “Haha, hôm nay không phải là chủ nhật sao? Bà đã mua nhiều đồ ngon, định làm một bữa cho mọi người ăn nhưng lúc nãy đi tìm cháu thì lại phát hiện cháu không có nhà nên mới gọi điện thoại cho cháu.”

Tiếng cười sảng khoái của bà lão khiến tâm trạng vốn hơi cáu kỉnh của cô dễ chịu hơn phân nửa trong nháy mắt.

Sự trìu mến trong lời nói của cô không hề có chút giả dối nào, có lẽ là do tâm trạng cô đang rất tốt, trái tim vốn đang nghẹn lại giờ đã dễ chịu hơn rất nhiều.#luckyteam#t.y.t#

Ôn Nhu nhìn người đứng cách đó không xa, người đàn ông đó đang ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu tựa vào tường và nhìn cô.

Một lúc sau, cô đã hạ quyết tâm.

Sau đó cô nói: “Được, bây giờ cháu về ngay.”

“Ừm, về nhanh đi, bà nội đang chờ cháu.”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại thì Ôn Nhu cất điện thoại đi.

Thay vì ở lại đây, dành thời gian cho người đàn ông trước mặt và dùng một bữa cơm chắc chắn sẽ mang lại cảm giác không mấy dễ chịu cho bản thân thì thà về sớm còn hơn.

Mặc dù về nhà cũng không thể đón sinh nhật nhưng cũng còn tốt hơn là ở lại đây.

Cô chậm rãi tiếng lại gần người đàn ông trước mặt mình.

Khoảng cách ban đầu giữa họ không xa, thính giác của anh cũng rất tốt, anh nghe rõ từng chữ trong cuộc trò chuyện giữa cô và người khác.

Cho đến khi cách tầm khoảng hai mét, Ôn Nhu lập tức dừng lại.

“Xin lỗi anh, tôi có chút việc… Thật xin lỗi.” Cô nói một cách chân thành và tiếc nuối nhưng không thể phủ nhận rằng khi Hạ Châu cẩn thận lắng nghe, anh không hề nghe thấy một tia tiếc nuối nào trong đó.

Rõ ràng là cô đang né tránh anh, điều này khiến anh cảm thấy không mấy vui vẻ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play