Ngày 11 tháng 01 năm 2021.
Tấn Giang ra mắt.
Tháng năm, hoa gỗ dầu1 đã nở rộ khắp nơi ở Bắc Thành tạo nên một mảng trắng xóa mênh mông. Chúng đã điểm cho thủ đô Trung Quốc trông như là Xứ Tuyết vào những ngày xuân2.
(1) Hoa gỗ đầu: hoa của cây gỗ dầu ở Trung Quốc, có màu trắng.
(2) Nguyên raw là “春日雪国” - phiên âm là Xuân Nhật Tuyết Quốc, Xứ Tuyết (雪国) là một tiểu thuyết của văn hào Nhật BảnKawabata Yasunari, được đánh giá là quốc bảo của nền văn học Nhật Bản. Mùa xuân ở Nhật thường kéo dài từ tháng ba đến tháng năm và sẽ có tuyết rơi vào tháng ba nên còn có thể hiểu ý câu này là khung cảnh ở thủ đô Trung Quốc giống cảnh tuyết rơi vào mùa xuân ở Nhật Bản.
Vừa đẹp đẽ vừa thơ mộng…
Cơn mưa ban trưa vừa tan, những tia nắng nhỏ xuyên qua chiếc lá xanh mơn mởn vẫn còn đọng lại đầy nước rồi rơi xuống con đường nhựa đầy cánh hoa trắng.
Không khí càng ngày càng oi bức, mọi người đi trên đường cũng đã ăn mặc thoải mái đơn giản hơn.
Giữa dòng người qua lại, chỉ có mình Ôn Như là lạc lõng. Cô cầm một chiếc ô trong suốt, mặc một chiếc váy liền thân dài tay màu trắng tinh khiết mà không có bất cứ một màu sắc sặc sỡ nào. Làn váy dài đến tận mắt cá chân, che cả người cô kín mít.
Trong mắt của những người đi đường thì cô ngập trong sắc trắng, kết hợp cùng với tất cả màu trắng trên thế giới hợp vào làm một đến không thể phân biệt được.
Nhưng lại cũng không ăn khớp đến như vậy.
Những cái nhìn đánh giá lộ liễu của người đi đường cũng không hề mang đến cho Ôn Nhu cảm giác bối rối gì, bởi vì cô cần phải mặc những bộ quần áo như vậy mới có thể bảo vệ được sức khỏe.
Cũng có thể là đã quen rồi mới có thể coi như không thấy.
Trước mắt cô là trạm xe buýt không một bóng người, Ôn Nhu đi tới, cô vừa thu ô vào thì xe đã đến rồi.
Có thể là vì vừa mới mưa nên trên xe không có nhiều người mà chỉ có lác đác vài người ngồi trong góc, Ôn Nhu chỉnh lại khẩu trang rồi tuỳ tiện tìm một chỗ gần cửa sổ để ngồi.
Cô lấy một viên kẹo dẻo vị việt quất được bọc trong giấy màu từ trong túi ra và bóc nó rồi cho vào miệng, vị ngọt từ từ tan trong khoang miệng, làm giảm bớt vị đắng do uống thuốc Đông y.
Ôn Nhu dựa vào cửa sổ, cô nhìn vỏ kẹo đầy màu sắc đang được vuốt phẳng lại trong tay, suy nghĩ trong đầu dần trở nên bay bổng.
Không biết cô nghĩ đến cái gì mà hàng lông mày đẹp đẽ ấy nhíu lại, lúc này màu sắc của vỏ kẹo trong tay cũng từ từ ảm đạm đi, không còn sáng bóng như lúc đầu nữa.
Ôn Nhu khó hiểu, cô hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì mới phát hiện ra trời lại mưa nữa rồi.
Bắc Thành* vào tháng năm có gió rất to và mưa cũng lớn, mây đen cứ như một vũng mực không hề báo trước đã đổ xuống khiến người ta không thể thở nổi.
(*) Tên khác của Bắc Kinh.
Cô rũ mi mắt xuống rồi thả lỏng người dựa vào cửa sổ để nhìn thế giới bên ngoài chân thật và đẹp đẽ ấy, thế nhưng cô lại không biết bản thân mình là thật hay giả nữa.
Bởi vì hôm nay là ngày tròn một năm cô đến với thế giới này, cũng là sinh nhật của Ôn Nhu nhưng sẽ không có ai chúc mừng.
Bởi vì hôm nay không phải sinh nhật của cơ thể hiện tại cô có, vậy nên cô chỉ có thể len lén tìm một nơi không có người quen biết rồi bí mật tự chúc mừng sinh nhật vốn dĩ là của mình.
Buồn cười nhất chính là cô không chỉ xuyên không mà còn xuyên vào sách, đây là một quyển tiểu thuyết cô từng đọc - một quyển tiểu thuyết sủng ngọt thanh xuân vườn trường. Chỉ là cô không phải nữ chính cũng không phải nữ phụ mà là một nhân vật nữ quần chúng qua đường chỉ xuất hiện mấy chương đã bị đánh cho sưng mặt. #luckyteam#t.y.t#
Nội dung chính của tiểu thuyết là về câu chuyện trên ghế nhà trường nhưng lại không theo motip cô bé lọ lem và chàng trai trong mộng nơi học đường cũ rích như trước đây.
Nữ chính trong truyện không còn là cô gái nghèo túng để mặc cho người khác bắt nạt mà là một tiểu thư danh giá có gia thế và xuất thân lớn. Từ ngoại hình, thành tích hay trí thông minh cũng gần như đạt đến sự hoàn hảo.
Nam chính cũng như vậy, không phải là thiếu niên đẹp trai quậy phá hay lạc lối nào cả mà là một chàng trai có năng lực tốt, vừa đẹp trai vừa học giỏi và nổi tiếng ở trường học.
Vai trò của nguyên chủ trong tiểu thuyết này là con gái của một nhà giàu mới nổi, có gia thế và thành tích kém hơn nữ chính.
Dựa vào quan hệ và tiền mới vào được trường trung học Hoài Cao số một, trở thành bạn cùng lớp của nam nữ chính. Nhưng mà cuối cùng vì gây hấn với nữ chính mà công ty của gia đình bị tay sai của nữ chính làm cho phá sản, nguyên chủ không có tiền nên cũng bị cho thôi học.
Đúng vậy, tay sai… Vốn dĩ nữ chính sẽ không nhỏ nhen mà đi so đo với cô.
Mà lúc Ôn Nhu vừa mới xuyên vào cũng đúng thời gian khai giảng, cô ngồi trong lớp học yên lặng viết tên lên sách giáo khoa vừa nhận được.
Sau khi ý thức được việc mình đã xuyên vào trong sách, cô thấy đôi nam nữ chính đang ngồi cạnh nhau trước mặt thì dứt khoát chọn đi đến vị trí bên cạnh thùng rác ngồi.
Bởi vì chỗ đó đã có thùng rác bên cạnh nên sẽ không ai tình nguyện ngồi, mà ngay từ ngày đầu tiên khai giảng Ôn Nhu đã ngồi một mình đến tận nửa học kì năm sau.
Không có bạn cùng bàn, cũng cách một khoảng rất xa với nam nữ chính.
Cô không chủ động gần gũi với thế giới này nên thế giới này cũng sẽ không chủ động gần gũi với cô, vậy nên ở trong lớp Ôn Nhu là một nhân vật ngoài lề.
Thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt cái một năm đã trôi qua rồi.
Ôn Nhu rất thích đọc tiểu thuyết nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ được rằng bản thân sẽ xuyên vào sách bởi vì cô cũng có cuộc sống riêng vô cùng thú vị. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Xe buýt từ từ lăn bánh vào trạm, Ôn Nhu cũng đã đến nơi - một cửa hàng bánh ngọt cách trạm này không xa.
Cô chậm rãi đứng dậy rồi đi đến bên cửa xe, lúc bước chân xuống đất thì bật ô lên, cả người cô biến mất trong màn mưa sương ấy.
Không lâu sau có một chàng trai mặc áo đen đội mũ chóp cùng màu bước xuống ngay phía sau cô, cậu nhìn theo hướng người vừa biến mất rồi ấn chiếc mũ đen xuống sau đo theo sát cô gái mặc đồ trắng vừa đi vào trong màn mưa sương.
Biến mất không dấu vết…
Mưa khá to mà đột nhiên gió lại thổi mạnh nên bàn tay đang cầm ô của Ôn Nhu khẽ run lên và có chút chênh vênh.
Đôi tay cô vận sức cầm chặt lấy ô sau đó cô tăng tốc chạy về phía cửa hàng kia, khi đến cửa hàng bánh ngọt thì hơi thở cũng hơi gấp gáp vì cô vừa mới chạy.
Cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng từ từ dâng lên, cô đứng ở nơi trú mưa bên ngoài cửa hàng chậm rãi thu ô vào rồi mới bước vào cửa hàng.
Ngay khi cô muốn đẩy cửa đi vào thì một bàn tay có những khớp xương rõ ràng vươn ra từ phía sau, nó nằm ngay sát phía trên chỗ tay cô đang đặt. Hai tay cách nhau chưa đến một milimet, gần như sắp chạm vào nhau đến nơi.
Đột nhiên Ôn Nhu thả tay ra, tránh những tiếp xúc không cần thiết.
Cửa cũng bị người phía sau đẩy ra, Ôn Nhu đi vào trước, người kia cũng theo sát phía sau.
Đến khi cả hai người đã vào trong cửa hàng thì Ôn Nhu mới có thời gian nhìn xem người này là ai.
Một chàng trai cực kỳ cao với đôi mắt sáng và hàng lông mày hình lưỡi kiếm.
Cả người toàn màu đen, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai. Tuy rằng đã che đi cả nửa khuôn mặt nhưng Ôn Nhu vẫn nhanh chóng nhận ra được người này là ai.
Tống Lẫm sao?
Nhìn thấy chàng trai trước mắt thì Ôn Nhu có chút kinh ngạc, sao cậu lại ở đây?
Đây không phải ai khác mà chính là nam chính Tống Lẫm. Cậu được sinh ra trong một gia đình quân chính* với gia thế hiển hách, mẹ là một thương nhân và đồng thời là chủ tịch tập đoàn tài phiệt nổi tiếng ở Trung Quốc.
(*) Quân chính: quân sự và chính trị
Vừa có tiền vừa có quyền, chỉ là tại sao mà cô có thể gặp được Tống Lẫm ở chỗ này nhỉ?
Nhưng cũng chỉ thắc mắc một chốc như vậy thôi rồi Ôn Nhu cũng rời ánh mắt đi, hai người vốn không thân. Cậu xuất hiện ở đây cũng chỉ là trùng hợp, không có gì phải bối rối cả.
Ôn Nhu nắm chặt tấm thẻ trong tay rồi chậm rãi đi về phía quầy.
Cô đưa tấm thẻ cho nữ nhân viên bán hàng, nữ nhân viên nhận lấy rồi cười nói: “Vâng, chị chờ một lát để em đi lấy nhé.”
Ôn Nhu gật gật đầu rồi dịch sang một bên để cho người xếp hàng phía sau lên.
Tóc cô hơi dài, nó đã chạm đến đùi rồi mà ngoài trời vừa mới mưa nhẹ, tuy rằng đã có ô nhưng chung quy lại cô vẫn hơi ướt một chút.
Cơn mưa tháng năm vừa đi qua, vốn dĩ phải sảng khoái và thoải mái nhưng đối với Ôn Nhu mà nói thì nó lại vừa lạnh lẽo vừa ngột ngạt, còn khiến người ta không chịu nổi nữa.
Cô vốn đã gầy yếu, vòng eo lại cực nhỏ. Lúc này dường như cô cảm thấy có chút khó chịu, đến cả vai cũng khẽ run lên vài cái nhưng cô che giấu quá tốt nên chẳng một ai nhìn thấy.
Chỉ là người thiếu nữ lại không biết rằng ở phía sau cô cách đó không xa là một chàng trai áo đen đang nghiêm túc chọn bánh ngọt nhưng tầm mắt lại chưa từng rời khỏi người cô…
Gần đây Ôn Nhu vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng lại không biết là kỳ lạ ở đâu. Cô cảm giác thật sự không ổn, giống như bản thân cô bị đặt vào trong một cái tủ kính thật lớn, mà bên ngoài tủ kính ấy luôn có người nhìn chằm chằm vào cô!
Không lúc nào là không nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô không có chỗ trốn.
Cô hơi sợ hãi nhưng lại không có cách nào nói với người khác về cảm giác này. Cô sợ người khác sẽ không tin, còn sợ hơn là bởi vì cô mới đến thế giới này nên tâm lý có quá nhiều áp lực rồi sẽ bị mắc phải bệnh tâm thần gì đó.
Nhưng bây giờ cảm giác kỳ lạ đó lại đang từ từ trỗi dậy trong lòng cô.
Sau khi nhận lấy hộp quà từ tay nữ nhân viên bán hàng thì Ôn Nhu không rời cửa hàng ngay, cô có hơi sợ rằng mình sẽ gặp phải biến thái.
Bây giờ, khi đứng giữa đám đông này cũng khiến cô cảm thấy an toàn hơn một chút.
Siết chặt hộp quà trong tay, Ôn Nhu nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra người nào kỳ lạ cả.