(Thông báo: Ở chương này có sự xuất hiện của Hạ Châu (贺州) nhưng có vẻ là tác giả đã viết nhầm tên của nhân vật này ở văn án thành Hạ Uyên (贺渊), việc này dẫn đến sai sót trong bản dịch của chúng mình, mong mọi người thông cảm nhé!)
Giữa màn sương mù, trời mưa càng ngày càng lớn.
Váy lụa trắng bay phấp phới, Ôn Nhu đi qua hành lang dài mang phong cách cổ xưa. Đây là một nhà hàng được thiết kế giống với trang viên nhỏ của Trung Quốc, người phục vụ dẫn đường ở phía trước còn cô thì theo sát phía sau.
Hôm nay vốn là sinh nhật của cô, Ôn Nhu đã đặt cho mình một cái bánh kem, chọn một nhà hàng làm món rất ngon để đặt đầy một bàn với những thứ mình thích… Đáng tiếc là bánh kem bị hỏng mất rồi.
Ôn Nhu nghĩ: 'Mặc dù hơi buồn nhưng đời người luôn đầy những điều không xác định như thế.'
Cô đã đặt trước một bàn cạnh cửa sổ ở trên tầng hai.
Ôn Nhu bước vào phòng khách, cô đi xuyên qua đám đông thì nhìn thấy một cái cầu thang rộng lớn dẫn lên tầng hai, Ôn Nhu bước lên đó.
Lúc này cũng có mấy người đang đi xuống, đi đầu là một người đàn ông cao lớn mặc vest đen, tóc tai được chải chuốt gọn gàng, trên sống mũi cao thẳng còn đeo một cặp kính gọng vàng.
Nhìn anh rất nghiêm túc nên làm cho người ta không dám đến gần.
Ôn Nhu tùy ý nhìn qua rồi lập tức rời tầm mắt, đoàn người cứ thế đi lướt qua.
Đột nhiên một người trong đám đông mở miệng nói: "Cô Ôn, xin cô đợi một chút."
Ôn Nhu ngẩn người, cô hơi ngơ ngác quay đầu lại hỏi người đàn ông kia: "Anh… biết tôi sao?"
Cô gái đeo khẩu trang lẳng lặng đứng ở đằng kia nghiêng đầu khó hiểu.
Ôn Nhu chắc chắn mình không biết anh ta, người đàn ông trước mặt mặc một bộ vest màu xám, thoạt nhìn thì có vẻ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Lý Đông bước nhanh tới, anh ta đứng cách cô vài bước chân, nâng mắt kính lên rồi mở miệng nói: "À, có thể cô không biết tôi nhưng tôi biết cô Ôn. Tôi là thư ký của tổng giám đốc Hạ, xin chào cô."
Lý Đông giơ tay chỉ về phía người đàn ông đang dần biến mất khỏi cầu thang giữa đám người.
"Tổng giám đốc Hạ vừa mới bảo tôi nói với cô rằng ngài ấy ở S12 chờ cô, đây là phương thức liên lạc của tổng giám đốc Hạ, cô cầm trước nhé."
Ôn Nhu bị nhét một tấm danh thiếp vào trong tay, cô hơi xấu hổ nhưng rất nhanh đã nghĩ ra tổng giám đốc Hạ mà đối phương nói tới là ai.
"Tôi còn có một số việc chưa xử lý xong." Giọng nói của cô gái uyển chuyển nhưng cũng rất thẳng thắn.
Sau khi nói xong, cô hơi cảm thấy hối hận vì dùng từ ngữ không thích hợp lắm nhưng lời đã nói ra rồi, cho dù có hối hận đến thế nào thì cũng chẳng thể làm gì.
Lý Đông nghe xong cũng cảm thấy hơi khó xử: "Nếu không thì tôi gọi một cuộc điện thoại để cô tự nói rõ ràng với tổng giám đốc Hạ cũng được."
"Ơ... Không cần đâu, anh nói với anh ta rằng hôm nay tôi có việc không thể đến là được rồi." Ôn Nhu hơi không muốn gặp mặt người kia, nói đến cũng buồn cười.#luckyteam#t.y.t#
Năm nay nguyên chủ mới mười bảy tuổi mà cha mẹ cô đã vội vàng cho cô đính hôn, mà cũng không phải "môn đăng hộ đối" gì... Và tất nhiên, gia thế của nhà trai rất hiển hách…
Không biết vì sao, lúc đầu trong nguyên tác là bây giờ nguyên chủ đã bị cha mẹ ép đến bên thông gia rồi đính hôn sau đó kết hôn, nhưng mà trong nguyên tác thì đối tượng đính hôn của cô lại không phải vị tổng giám đốc Hạ này.
Trong nguyên văn, gia đình của nguyên chủ là nhà giàu mới nổi nên mấy gia đình giàu có từ gốc rễ hoàn toàn không muốn dính dáng gì tới bọn họ.
Nhưng không biết vì lý do gì mà sau khi cô xuyên đến thì đối tượng đính hôn của cô lập tức thay đổi thành anh Hạ có tiếng tăm lừng lẫy trong giới tài chính này.
Lý Đông thấy cô khẽ nhăn mày, anh ta cũng không biết nên làm thế nào.
Anh ta không khỏi cười khổ trong lòng, với tình hình này thì là tổng giám đốc Hạ của bọn họ yêu đơn phương sao? Cũng đúng, cô gái nhỏ nhà người ta mới bao nhiêu tuổi chứ…
Mười bảy tuổi như hoa như ngọc đã bị cha mẹ dùng để leo lên và bám vào những người có quyền thế rồi.
Tổng giám đốc Hạ cũng không phải người, thấy được ảnh chụp của thiếu nữ tại nhà cháu mình đã lập tức nói mình yêu từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí còn rất sâu đậm rồi.
Đây rõ ràng không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, mẹ nó đây là gặp sắc nảy lòng tham! Anh ấy chính là một lão già háo sắc! ( truyện trên app tyt )
Cô gái nhỏ nhà người ta còn chưa từng gặp anh ấy mà anh ấy và cha mẹ cô đã ăn nhịp với nhau để quyết định xong việc hôn nhân.
Cô gái nhỏ này gặp phải người cha người mẹ như thế thì đúng là va phải vận xui tám đời!
Anh ta cảm thấy cô gái nhỏ thật đáng thương nhưng bản thân anh ta cũng còn phải nương nhờ vào tổng giám đốc Hạ để có cơm ăn.
Lý Đông lấy điện thoại ra nhấn một dãy số, năm sáu giây sau điện thoại được kết nối, microphone truyền một giọng nam vừa trầm thấp vừa thu hút từ đầu dây bên kia đến: "Alo?"
Ôn Nhu còn có thể nghe được một vài tiếng leng keng của ly rượu khi va chạm, mặc dù nó rất nhỏ nhưng Ôn Nhu vẫn có thể nhận ra…
Hình như còn có tiếng cười nhẹ của phụ nữ?
Lý Đông xấu hổ vội vàng giải thích với Ôn Nhu: "Tổng giám đốc Hạ đang ở ngay cạnh quán bar Imperial Crown để nói chuyện làm ăn với tổng giám đốc Trần của Tập đoàn Thiên Phương thành phố bên cạnh, hahaha. Cô đừng hiểu lầm nhé."
Người đàn ông lúng túng cười, Ôn Nhu cũng không để ý mà thậm chí còn hơi vui vẻ vì đối phương đang bận.
Cô không nói gì, chỉ thấy anh ta vội vàng đặt điện thoại bên tai: "Alo, tổng giám đốc Hạ này, cô Ôn có việc muốn nói với ngài."
Lời nói của anh ta vừa đơn giản vừa rõ ràng, nó khiến cho Ôn Nhu trở tay không kịp nhưng anh ta đã nói xong.
Ôn Nhu đành phải bất chấp nhận lấy điện thoại.
Không biết vì sao mà xung quanh vốn đang ồn ào bỗng nhiên trở nên yên lặng vì một câu nói của người đàn ông.
Có lẽ vì chưa lấy lại được tinh thần nên Ôn Nhu không nghe rõ được câu nói kia là gì, cô chỉ biết giọng nói trầm thấp của người đàn ông đó mang theo một sự hấp dẫn kỳ lạ và cũng rất êm tai.
Trong căn phòng mờ tối, ngọn đèn nhập nhoạng chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, đây là một căn phòng xa hoa có thể chứa hơn 20 người cùng một lúc.
Người đàn ông ngồi dựa vào ghế sô pha trong góc tối nhưng như vậy cũng không ngăn được việc anh trở thành người chói sáng nhất ở đây, anh vắt chéo chân, đôi giày da thì sáng bóng. Áo vest ngoài không biết đã bị anh cởi ra rồi vứt ở đâu, hai nút áo sơ mi đen cũng được cởi ra, một tay anh nhẹ nhàng lắc ly rượu còn một tay thì cầm điện thoại để bên tai.
Anh mím đôi môi mỏng: "Có chuyện gì sao?"
Đây là lần đầu tiên Ôn Nhu nói chuyện trực tiếp với đối phương.
Sau khi cha mẹ của nguyên chủ đính hôn cho cô, khi đối phương cho người gửi quà sinh nhật tới trong ngày sinh nhật vào hai tháng sau của nguyên chủ thì cô mới biết mình không chỉ có vị hôn phu mà còn có hai tháng rồi.
Anh tên là Hạ Châu, con trai cả của nhà họ Hạ ở kinh thành.
Năm nay anh 29 tuổi, lớn hơn cô 12 tuổi mấy tháng.
Người thiếu nữ hơi xấu hổ và cũng không biết làm sao, cô giữ chặt tấm danh thiếp trong tay rồi nhỏ giọng nói: "Xin chào anh Hạ, hôm nay tôi... có một số việc cần phải xử lý cho nên rất xin lỗi, tôi không thể đi đến chỗ hẹn được."
Giọng nói của cô gái mềm nhẹ nhưng lại mang chút lạnh lùng làm cho người ta không dám đến gần.
Lúc đầu Ôn Nhu định nói uyển chuyển nhưng cô lại không muốn bởi vì hôm nay là sinh nhật của cô. Cô đã trải qua một vài chuyện không vui lắm và cô không muốn để cho sinh nhật của mình trôi qua trong sự hỏng bét, thế nên giờ phút này cô muốn buông thả một chút.
Trên người cô gái có một kiểu khí chất rất đặc biệt, một thứ chằng phù hợp với giọng nói mềm mại của cô, đó là sự lạnh lùng cao ngạo.
Hai phong cách khác nhau kết hợp lại, nó làm trong lòng Hạ Châu ngứa ngáy khó chịu, anh không những không chán ghét mà còn rất thích kiểu con gái mâu thuẫn như vậy.
Nhưng người đàn ông đã lựa chọn bỏ qua ý tứ trong lời nói của cô.