Phải một lúc lâu Hạ Châu mới nhận ra cô đang nói đến điều gì, vốn dĩ là anh lo cô sợ hãi nên mới cố gắng đè tâm trạng phiền muộn của mình xuống. Thế nhưng anh lại cảm thấy vô cùng vui mừng khi nghe thấy những lời không phải an ủi mình mà lại hơn cả an ủi đó của cô.

Lúc tâm trạng vui vẻ, tổng giám đốc Hà tự nhiên trở nên vô lý, anh chặn cô lại và không cho cô đi.

Anh chậm rãi đứng thẳng lưng, lùi lại vài bước, tạo ra một khoảng cách nhất định rồi nói với Ôn Nhu: “Ồ, ngoan ngoãn quá.”

Lời khen chứa đầy ý tứ, sự giễu cợt trong lời nói thì không cần phải bàn cãi.

Có lẽ vì cảm thấy lời nói này còn chưa đủ khiến người ta đỏ mặt thót tim nên anh lại bồi thêm một câu: “Chà, cũng rất tốt, nghe lời người đàn ông của em thế này cơ mà.”

Anh nói rất tự nhiên, Ôn Nhu thật sự rất xấu hổ, bởi vì giọng điệu của đối phương tràn đầy chiều chuộng, tựa như cô là người nào đó rất quan trọng với anh.

Đương nhiên điều quan trọng hơn cả là… Câu nói “cũng rất tốt, nghe lời người đàn ông của em thế này cơ mà” của anh mới là thứ khiến cô xấu hổ nhất.

May mắn thay, cô đang đeo khẩu trang, nếu không khuôn mặt đỏ bừng và vẻ ngoài có chút xấu hổ của cô sẽ bị lộ ra trước mắt những người xung quanh và người đàn ông đó.

Đúng vậy, không chỉ người đàn ông đó mà còn có những người xung quanh.

Vì họ ở trước cửa sổ kính sát đất trên tầng hai, khu vực hành lang của chỗ ngắm cảnh nên có rất nhiều người ra vào ở đoạn đường này.

Họ đã chú ý tới bên này, một đôi nam nữ ở trước cửa kính.

Nam thì đẹp trai cao lớn, nữ lại yếu đuối nhỏ nhắn.

Dù có nhìn từ phương diện nào cũng cực kỳ thu hút người khác mặc dù người phụ nữ này đeo khẩu trang, không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Nhưng chỉ nhìn bóng lưng và trang phục thì cô cũng là con gái của một gia đình giàu có, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài đến hông, làn da trắng tuyết chỉ lộ ra một ít cũng khiến người ta lóa mắt.

Chỉ nhìn những điều này thôi thì cô cũng là một mỹ nhân hiếm có.

Huống chi người đàn ông này lại là chủ tịch nổi tiếng của nhà họ Hạ, Hạ Châu!

Mặc dù Hạ Châu là người khiêm tốn, hiếm khi xuất hiện trước công chúng nhưng trong Thịnh Kinh* vẫn luôn người gặp và quen biết anh.

(*) Thịnh Kinh: Tên lịch sử của Thẩm Dương.

Mà khách sạn này còn được tổng giám đốc Hạ ghé đến uống rượu một chuyến.

Đương nhiên đây cũng không phải một nhà hàng nhỏ, hầu hết những người đến đây đều thuộc cùng một tầng lớp.

Quần áo của phụ nữ và đàn ông ở đây đều tinh xảo và sang trọng, nam mặc vest đi giày da, còn nữ thì thanh lịch và thời thượng.

Nhưng không ai là không lắm chuyện!

Ôn Nhu nhớ rõ, nếu cô không lầm thì cô đã từng nhìn thấy mấy mỹ nhân nóng bỏng xuất hiện trong hành lang họ đứng, chạm vào cơ thể cô và tổng giám đốc Hạ đứng đối diện, đi tới lui cả ba bốn lần.

Cô không phải đứa ngốc nên đương nhiên biết tâm địa những người này thế nào.

Suy cho cùng thì danh tính địa vị của một người đàn ông nằm ở đó.

Có lẽ những người này đang thấy sang bắt quàng làm họ hoặc đang hóng hớt chuyện của cô, không biết trong mắt những người này cô đã trở thành thứ gì?

Ôn Nhu nhớ rằng trong bản gốc cũng có rất nhiều tình tiết về tổng giám đốc Hạ, bởi vì anh là nam phụ trong bản gốc, là chú của Úc Thời Thanh.

Cho nên đương nhiên cốt truyện về anh cũng khá nhiều, thế nhưng phần lớn đều là về việc phụ nữ trèo lên giường của anh thế nào? Còn anh thì vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân ra sao*. ( truyện trên app tyt )

(*) Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: (Tạm dịch: Ở giữa vạn bụi hoa, một phiến lá cũng không chạm vào người) Câu xuất từ Mẫu đơn đình hoàn hồn ký của Thang Hiển Tổ, bây giờ dùng để chỉ người nam giới có tình cảm chung thủy, hoặc là việc có nhiều cám dỗ nhưng vẫn giữ được bản tính, không bị ngoại cảnh tác động.#luckyteam#t.y.t#

Đối với anh, phụ nữ cũng giống như quần áo.

Đó là thứ cần có nhưng không quá quan trọng, vì có thể có quần áo mới khác để thay thế mọi lúc mọi nơi.

Nói một cách đơn giản thì đời sống riêng tư của đối phương có hơi rắc rối.

Cho nên cô lúc này thật sự có hơi khó xử.

Cô sợ người khác sẽ nghĩ mình như những kẻ đó, những kẻ bán thân mới có thể kiếm sống được.

Ôn Nhu ở phía này chất chứa đầy suy nghĩ.

Nhưng có điều cô không biết là tất cả những ảo tưởng trong đầu cô, những lời nói thậm tệ và ấn tượng xấu của người khác chỉ là cô tưởng tượng ra.

Bởi vì cha mẹ nguyên chủ rất biết cầu lợi ích về phía họ.

Sau khi xác nhận hai bản hôn ước, cha mẹ nguyên chủ đã nóng lòng muốn thông báo tin tức này ra ngoài.

Họ chỉ hận không thể thông báo với cả thế giới rằng nhà họ Ôn của họ đã là thông gia với nhà họ Hạ ở Thịnh Kinh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play