“Cái đồ gì mà cần hơn hai trăm vạn, hắn không bỏ tiền cọc ra à? Hay là cậu lừa chị?” Mạnh Ngọc nhíu mày nói.
Mạnh Hiền biết ngay là chị mình sẽ hỏi thế nên gã lấy chi phiếu 50 vạn lừa được từ chỗ mẹ ra, sau đó lại lấy ra một bản hợp đồng.
“Chị gái tốt của em ơi, em sinh ra trong gia đình thương nhân mà, chả lẽ không biết mấy cái kỹ xảo kia à? Người đó lấy 50 vạn làm tiền cọc đấy, chị nghĩ người ta sẽ nguyện ý lấy 50 vạn ra để đùa với em à?”
Chi phiếu là thật, trên hợp đồng cũng có dấu ấn, còn có cả dấu của Thương hội ở Khương Thành nữa nên lúc này Mạnh Ngọc mới hoàn toàn tin tưởng.
“Có dấu ấn của Thương hội thì không sai được.” Mạnh Ngọc vui mừng khôn xiết, đồng thời nước mắt lưng tròng, cuối cùng em trai cũng làm được một chuyện khiến bà ta thấy tự hào.
Mạnh Hiền nhìn chị gái vuốt ve dấu ấn của Thương hội thì cười gượng, trong lòng lại mắng chị mình ngốc, chỉ cần chị ấy chú ý đến việc làm ăn của gia đình thì sẽ biết Thương hội đã sớm tan rã rồi.
Con dấu ấy gã nhặt được từ đống rác về, lúc ấy gã nghĩ là lỡ có ngày dùng đến thì sao.
Không ngờ cần dùng tới thật.
Lúc Mạnh Hiền ra cửa thì cả gã và trên người hai kẻ hầu cũng đều mang theo một chiếc rương nặng trĩu.
Mạnh Ngọc cho Mạnh Hiền mượn hết số tiền mà bà ta có, bà ta còn hy vọng nhà họ Mạnh ở trong tay em trai hơn cả Mạnh Hiền.
Vì thế bà ta dốc hết toàn lực giúp đỡ Mạnh Hiền, hơn 70 vạn của nhà họ Trương ở chỗ của bà ta, bà ta lại lấy thêm 30 vạn tiền riêng của mình bù vào hết mới đủ 100 vạn.
Bên phía Mạnh Hiền vừa ra khỏi nhà họ Trương thì gã lại đi đến nhà chị hai mình.
Thông qua việc đánh bạc mấy ngày qua, gã đã nắm được bí quyết.
gã tin rằng sẽ có thể nhân đôi số tiền trong tay và khiến mọi người phải nhìn gã với ánh mắt khác, kể cả bố gã.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hiền càng đi nhanh hơn, giống như một con cua ngạo nghễ đi ngang.
Ngày hôm sau.
Trương Sĩ Thành lại mang theo nụ cười trên mặt đi ra ngoài, như không có chuyện gì buồn lòng, ông ta cười tươi như hoa.
Lâm Nam Phong không đi tiễn ông ta mà chỉ đứng ở cửa nhìn bóng dáng ông ta khuất dần.
Khi Mộng Nương tiễn Trương Sĩ Thành quay lại thì bà lại thấy con gái mình đang thất thần, bà đi thẳng vào phòng và cầm lấy toàn bộ số tiền mà đêm qua Trương Sĩ Thành đưa cho.
Lâm Nam Phong theo sau và hỏi Mộng Nương: “Mẹ thực sự tin ông ta sẽ quay lại đón chúng ta à? Nếu ông ta không quay lại thì sao?”
Bàn tay cầm tiền của Mộng Nương dừng lại, trái tim bất an của bà đột nhiên bị câu hỏi của con gái làm dịu lại.
Bà tự nhủ mình không được loạn, Nam Phong còn nhỏ, rất cần bà.
Nếu bà không có niềm tin vào Trương Sĩ Thành thì Nam Phong còn nhỏ sẽ ra sao? Con bé chưa tròn mười tuổi.
Khi Mộng Nương quay đầu lại, nụ cười lại nở trên khuôn mặt bà, bà nói.
“Không đâu, bố con nhất định sẽ trở lại đón chúng ta.” Sau đó bà lại sờ lên trán cô và an ủi: “Con đừng quên là bố con đã đưa khế nhà cho mẹ.”
Chỉ vài tháng nữa thì khế nhà sẽ trở thành một tờ giấy vụn nhưng Lâm Nam Phong không biết làm thế nào để giải thích điều đó với Mộng Nương.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Cô theo kịp Mộng Nương và hỏi tiếp: “Bọn họ dẫn em trai đi rồi, mẹ thật sự yên tâm sao?”
Mộng Nương dừng chân lại và nhìn ra ngoài cửa, sáng nay Đa Bảo đã được Mạnh Ngọc mang đi, bà ta nói là dẫn cậu đi mua mấy bộ quần áo.
Mộng Nương không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng con gái hỏi chuyện này nên thản nhiên đáp không có gì đáng ngại.
Bà có thể dỗ dành con gái mình nhưng không thể dỗ dành chính mình, thật ra bà không yên tâm khi Trương Sĩ Thành nói muốn đưa Đa Bảo ra nước ngoài trước.
Nhưng thế thì sao chứ, dù không yên tâm thì bà cũng chỉ có thể nghe lời.
Trước khi vào cái nhà này thì Mạnh Ngọc đã cảnh báo bà để bà biết vị trí của mình là gì, chỉ là vợ lẽ, nếu không sinh được con, thì cả vợ lẽ cũng không phải.
Không phải là bà chưa bao giờ muốn rời khỏi nhà họ Trương nhưng con gái bà nên làm sao, sau đó thì con trai được sinh ra bà lại nghĩ, nếu mình đi thì con trai sẽ thế nào?
Trương Sĩ Thành đối xử với bà khá tốt, ít nhất là không lo cơm áo, cũng không đánh đập bà, thường ngày cũng khá tôn trọng bà.
Nhưng trong lòng bà biết rõ, chỉ cần bà còn dựa vào nhà họ Trương thì nhà họ Trương sẽ không có chỗ cho bà lên tiếng.
Bởi vì bà chỉ là vợ lẽ, một người vợ lẽ chỉ biết bám lấy đàn ông.
Sự lo lắng của Mộng Nương được bà giấu kín trong lòng mà Lâm Nam Phong có thể nhìn ra bà đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Còn chưa đến lúc, cô thầm nghĩ: Sắp rồi, còn bốn ngày nữa thì chúng ta có thể rời khỏi Khương Thành và không cần nhìn mặt ai, đi đâu cũng được, mẹ hãy chịu đựng thêm chút nữa thôi.
***
Mạnh Ngọc nói rằng bà ta muốn đưa Đa Bảo ra ngoài mua quần áo chỉ là cái cớ, bà ta chỉ muốn nhanh chóng đâm vào tim Lâm Mộng Nương một nhát vào tim. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tối hôm qua, bà ta đã nói với Mạnh Hiền là đợi đến lúc họ đi rồi thì bảo gã gọi đám bạn xấu của mình đến dạy dỗ mẹ con Mộng Nương.
Cô nhi quả phụ, con trai bị chồng cướp đi, sự trong trắng cũng mất, chỉ còn đứa con gái 10 tuổi, tao không biết là mày có ra ngoài đi ăn xin không đây.
Mộng Nương ảo tưởng nửa đời sau thê thảm của Mộng Nương thì sức lực của bàn tay đang niết mặt Đa Bảo cũng lớn hơn.
Thật sự không thể không nói là hai đứa con của con tiện nhân kia cũng đẹp thật đấy.
Người trước mắt trắng nõn non nớt, mắt tròn trong sáng, môi đỏ răng trắng, thoạt nhìn là một đứa trẻ thông minh lanh lợi.
“ —Đau.”
Đa Bảo vặn người để chống cự, nhưng cặp song sinh của Mạnh Ngọc đã nắm lấy tay cậu áp vào tường.
Cặp song sinh lớn hơn Lâm Nam Phong hai tháng, chị gái Trương Nguyệt Khả, em gái Trương Nguyệt Ái, đứa em trai này là người mà hai đứa nó ghét nhất.
Nếu hôm nay đã tìm được cơ hội bắt nạt cậu thì chắc chắn hai đứa nó sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Không cho mày động đậy thì mày động đậy làm gì hả?” Trương Nguyệt Khả bóp cổ Đa Bảo: “Gọi tiếng chị hai thì tao sẽ tha cho mày.”
Đa Bảo bị cô ta bóp cổ nên khó có thể hô hấp, cậu đau khổ rên rỉ.
Cậu muốn duỗi tay muốn đánh Trương Nguyệt Khả nhưng tay lại quá ngắn nên đánh không đau.
Trương Nguyệt Ái bật cười rồi vỗ mặt Đa Bảo: “Cái thằng Bảo Bảo câm này thì sao gọi chị được chứ?”
Ba tuổi Đa Bảo mới có thể nói chuyện, trước đó thường nói hai chữ một nên đôi song sinh này thường gọi cậu là “Bảo Bảo câm”.
“Hôm nay mà không gọi thì chị sẽ dạy đến lúc nó gọi thì thôi, chị không tin là không dạy được nó.”
Nói xong, hai chị em nhìn nhau cười, đồng thanh nói: “Cởi quần áo của nó ra.”
Khi nói chuyện thì một người nắm tay Đa Bảo, còn người kia cởi quần áo.
“Chị ơi, đừng mà chị ơi.”
Đa Bảo chống cự nhưng sức mạnh của cặp chị em sinh đôi rất lớn, khi giằng co thì Trương Nguyệt Ái đã cởi áo của cậu ra, Trương Nguyệt Khả thì nhéo phần thịt mềm trên bụng cậu.
Đa Bảo đau đớn bật khóc, vừa gọi bà vừa gọi chị gái, khi cậu gọi mẹ thì Trương Nguyệt Khả đã lớn tiếng mắng: “Ai là mẹ mày, mày đấy, chỉ là tiện chủng mà vợ lẽ sinh thôi, vợ lẽ cũng xứng làm mẹ hả? Bà ta đúng là không biết xấu hổ mà.”
Tiếng khóc và tiếng hét của Đa Bảo rất lớn khiến những người ở tầng dưới xì xào bàn tán.
“Được rồi, lại đánh nữa thì khi về bà cụ sẽ lại tức giận đấy.” Mạnh Ngọc nói: “Lấy cho nó hai bộ quần áo, trở về nói là đã làm tốt.”
Cặp song sinh nghe mẹ nói thế thì mới buông ra, Đa Bảo nức nở cúi người nhặt quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì khóc.
Cậu vẫn luôn nói: “Em có mẹ, em muốn về nhà.”
Mạnh Ngọc nhờ người mang lên vài bộ quần áo, ném chúng lên người Đa Bảo và khinh bỉ nói: “Đi thử đồ đi, thử xong thì sẽ mang mày về gặp mẹ.”