[Hư cấu]

“Em mua vé máy bay rồi, tổng cổng được bảy vé.” Người phụ nữ thở dài nói.

“Bảy vé?” Người đàn ông không dám tin hỏi lại thêm lần nữa: “Sao lại có được bảy vé thôi, không đủ tiền hả, còn thiếu bao nhiêu, nhanh lấy ra rồi đi mua tiếp đi.”

Người phụ nữ quở trách người đàn ông: “Bây giờ vé ra nước ngoài là vô giá, hiện tại người có tiền trong nước ai mà chẳng muốn ra nước ngoài? Bảy tấm vé trên tay của em đây phải dựa vào bố em nhờ quan hệ tìm giúp, người ta mới đồng ý để lại cho em.”

“Anh có tiền thì có ích gì.” Người phụ nữ cười nhẹ nói: “Bây giờ một thỏi vàng một tấm vé, qua một khoảng thời gian nữa anh có lấy mười thỏi cũng không ai đổi cho anh.”

Thời khắc quan trọng thì mạng sống quan trọng hay là tiền quan trọng, điều này với họ mà nói không phải là một đề trắc nghiệm, người càng có tiền thì càng sợ chết.

Bây giờ ở bên ngoài có không ít nhà bắt đầu bị tịch thu tài sản, nhà họ Trương ở Khương Thành không tính là quá giàu có, đến lượt nhà họ cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Mạnh Ngọc biết Trương Sĩ Thành ham sống, không thì ông ta cũng sẽ không giao lại tài sản nhà họ Trương cho nhà nước sớm như vậy.

“Bảy vé, bốn mẹ con em bốn vé, cộng thêm anh và mẹ là sáu vé, Đa Bảo một vé, tổng cộng bảy vé, vậy hai mẹ con Mộng Nương thì sao?” Trương Sĩ Thành cau mày đi tới đi lui trong phòng.

Phải làm sao?

Mạnh Ngọc âm thầm cười lạnh nói, còn có thể làm sao, có giỏi thì ông đi mua vé về, đem theo hai mẹ con họ đi cùng đi,

“A Ngọc.” Trương Sĩ Thành bước lên trước nắm chặt lấy tay vợ mình nói: “Em có thể nhờ bố nghĩ cách tích thêm hai cái vé nữa được không, anh không thể vứt bỏ hai mẹ con Mộng Nương lại được, vậy thì đúng thật không phải là đàn ông.”

Trương Sĩ Thành nắm lấy tay bà ta, ông ta đưa lên môi khẽ hôn, lại nói: “Anh biết mấy năm trước đây chúng ta không có con trai nên đã oan ức cho em rồi, nhưng nhà chúng ta bây giờ càng ngày càng tốt, Mộng Nương cũng sinh cho anh một đứa con trai. Nhà chúng ta có người nối dõi rồi, cũng xem như anh không có lỗi với nhà họ Trương, sau khi ra nước ngoài thì một nhà chúng ta chung sống hòa thuận với nhau, em vẫn là vợ cả của nhà họ Trương tôi, con người Mộng Nương thật thà, Đa Bảo cũng gọi em một tiếng mẹ, nhà chúng ta chung sống với nhau thật tốt đẹp, có được không?”

Đôi mắt của Mạnh Ngọc tràn ngập nước mắt trước những lời nói của ông ta, cuối cùng thì Trương Sĩ Thành cũng nhìn thấy được bà ta đã phải khó khăn như thế nào trong suốt những năm vừa qua.

Vui mừng không?

Cực kỳ vui mừng.

Nhưng bà ta biết rõ những điều tốt đẹp mà Trương Sĩ Thành muốn này đều dựa trên tương lai của gia đình Trương.

Bà ta cũng nắm lấy tay Trương Sĩ Thành, khịt khịt mũi hờn dỗi nói: “A Thành, chỉ cần anh đối xử tốt với em, hiểu em, cái chức vợ cả này với em cũng chẳng là gì cả.”

Trương Sĩ Thành vừa thở phào trong lòng thì lại nghe thấy Vương Ngọc nói với vẻ mặt buồn bã: “Bây giờ chuyện vé anh cũng biết rồi đó, bên phía bố em thì để em đi hỏi xem thử có thể san cho hai vé nữa được không, nhưng anh đừng ôm hy vọng quá lớn, dù gì đến cả anh cũng mua không được nữa là.”

Mạnh Ngọc đổi sang hướng khác: “Hoặc là anh kêu người giúp hỏi thử, may mắn có người đồng ý nhượng lại vé với giá cao thì sao?”

Mắt Trương Sĩ Thành bỗng chốc sáng lên, ông ta giơ tay lên vuốt mặt bà ta, cười nói: “Phu nhân thông minh, anh đây sẽ bảo người đi nghe ngóng, vợ chồng chúng ta hợp lại, nhất định có thể kiếm được hai vé nữa, mười ngày sau cả nhà chúng ta ra nước ngoài.”

Trương Sĩ Thành đứng dậy ha ha cười lớn, hôn vào mặt Mạnh Ngọc một tiếng rõ to, sau đó quay người nhanh chân đi ra ngoài.

“Mẹ ơi, không phải bà ngoại chỉ đưa cho chúng ta sáu vé thôi sao, lấy đâu ra bảy vé ạ?” Trương Tân Nhu, con gái lớn của Mạnh Ngọc từ phía sau đi ra hỏi.

Mạnh Ngọc nhìn cánh cửa rồi ngơ ngác cười.

Nếu như muốn có vé thì đương nhiên sẽ có cách, chỉ là phải trả hơn gấp mấy lần mà thôi, nhưng mà bảo bà ta mang theo mẹ con Lâm Mộng Nương thì tuyệt đối không thể nào

Vốn dĩ bà ta mua thứ đồ chơi Lâm Mộng Nương về để nối dỗi tông đường cho nhà họ Trương, kết quả thứ đồ chơi này lại ôm lấy chân chủ nhân mình không buông.

Còn tưởng rằng sau khi Lâm Mộng Nương sinh con trai cho nhà họ Trương xong thì Trương Sĩ Thành sẽ bảo cô ta đi.

Mà lại không ngờ đến bây giờ Trương Sĩ Thành không chỉ không để cô ta đi mà đến cả việc đi ra nước ngoài cũng muốn đưa đi theo.

Trương Sĩ Thành muốn hưởng thụ một gia đình đủ người hạnh phúc? Ông ta nằm mơ đi.

Đa Bảo là con trai và cũng là hạt giống của nhà họ Trương, bà ta cần, còn về hai mẹ con nhà đó, ai rảnh lo họ chết hay sống.

Một đôi đê tiện, hèn hạ.

Mạnh Ngọc duỗi tay kéo Trương Tân Nhu tới chỗ bên cạnh bà ta, bà tà sờ khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của con gái, cười nói: 

“Bảy vé, nhưng Đa Bảo chỉ là một đứa trẻ, đến lúc lên thuyền kiểm vé thì nhét nó vào trong hành lý là được, đợi lên thuyền rồi thả nó ra, một đứa con nít bốn tuổi, không có ai chú ý đến đâu.”

Trương Tân Nhu cau may không đồng tình nói: “Đa Bảo là huyết mạch của bà nội, bà sẽ không đồng ý đâu.”

Mạnh Ngọc cười lạnh nói: “Bà ta không đồng ý, đến lúc quan trọng nhất thì cũng phải đồng ý, chắc chắn sẽ không chịu để đứa cháu cưng của mình ở lại đây đâu, hơn nữa bà ta nỡ sao?”

Nói đến bà già này, trong mắt Mạnh Ngọc mang đầy sự cay độc.

Bà ta gả cho Trương Sĩ Thành bao nhiêu năm thì bị bà già này xem thường bấy nhiêu năm, chỉ bởi vì bà ta không sinh được con trai, không cho được nhà họ Trương một người nối dõi tông đường.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nếu như không phải vì như vậy thì bà ta cần gì phải mua Lâm Mộng Nương về, tình cảm giữa bà ta và Sĩ Thành cũng sẽ không rạn nứt.

Mặc dù nói bây giờ bà ta và Lâm Mộng Nương cũng không ở chung một chỗ nữa, Trương Sĩ Thành còn có lòng một ngôi nhà bên cạnh cho bọn họ, để người yên phận ở bên ngoài kia.

Hành động này của Trương Sĩ Thành quả thực là ném mặt bà ta xuống đất rồi dẫm lên, đời này của bà ta và Lâm Mộng Nương không độ trời chung.

Lâm Mộng Nương sinh được đứa con trai tên là “Đa Bảo”, bà ta cần đến nó. Không chỉ là cần, mà còn phải nuôi thật tốt, Mạnh Ngọc cười ác độc nhìn về căn nhà phía bên cạnh.

Bây giờ bà ta đã có thể tưởng tượng được cảnh nửa đời sau của Lâm Mộng Nương khi không có chồng thì thảm thương đến mức nào.

“Mẹ ơi, mẹ nói xem bố có mua được vé không nhỉ, lỡ như mua được thì sao?” Trương Tân Nhu hỏi.

“Không thể nào.”

Mạnh Ngọc lập tức phản bác, cười càng thêm vui vẻ: “Những người lần này đi với chúng ta đều là những người có tiền có quyền, những người này không nằm dưới quyền của bố con, con nghĩ bố con có thể bảo bọn họ nhượng vé lại cho bố con sao?”

Mạnh Ngọc dám nói như thế này thì chắc chắn một trăm phần trăm Trương Sĩ Thánh sẽ không mua được vé.

Bởi vì bà ta đã nhờ mẹ bà ta nói chuyện riêng với những phu nhân có quyền có thế.

Mẹ bà ta chỉ cần nói mấy câu trong cái đất Khương Thành thì những phu nhân kia cũng phải nể mặt.

Đúng như dự đoán, tối đến Trương Sĩ Thành hậm hực trở về.

“Bên chỗ em...” Trương Sĩ Thành muốn hỏi bên chỗ bà thế nào rồi, mua được vé chưa? Nhưng lại không muốn thấy Mạnh Ngọc lắc đầu trước.

Trương Sĩ Thành ngồi xuống trên ghế, Mạnh Ngọc thấy vậy bèn đi lên trước nhẹ giọng an ủi ông ta: 

“Anh đừng vội, ngày mai em nhờ mẹ em đi hỏi thử, lỡ may có người đổi ý không ra nước ngoài nữa thì sao.”

“Cực khổ cho vợ rồi.”

Bây giờ Trương Sĩ Thành cũng vô cùng cảm động, mặc dù lúc trước từng rất cứng đầu ương ngạnh, nhưng lúc quan trọng vẫn nghĩ cho ông ta, nghĩ cho nhà họ Trương.

Tối nay Trương Sĩ Thành nghỉ ngơi bên vợ cả, Mạnh Ngọc ngâm chân cho ông ta, rồi lại bóp vai cho ông ta.

Không được bao lâu thì hai người lăn lên giường.

Sau khi xong việc, lúc Trương Sĩ Thành mơ màng buồn ngủ thì nghe Vương Ngọc nhẹ giọng nhắc nhở ông ta: 

 

“Nếu như thật sự không mua được vé thì anh nên nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho cô ta đi, tốt xấu gì thì Mộng Nương cũng đã thay tôi sinh cho nhà họ Trương hai đứa con.”

Trương Sĩ Thành lại càng cảm động, ôm lấy vợ mình giày vò cả một đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play