Ba ngày sau Trương Sĩ Thành bước vào cửa với vẻ mặt thất thường, nay mới phát hiện trong nhà mất đi không ít người hầu, xung quanh loạn cả lên.
“Mấy người đang làm gì thế này! Đây còn là dáng vẻ của một căn nhà nữa không hả.” Trương Sĩ Thành hỏi người vợ đang bận rộn.
“Không phải năm ngày nước xuất phát rồi sao, em cũng nghe nói hành lý mang lên thuyền có hạn, nên giờ mới bảo bọn họ lựa ra những thứ không quan trọng.”
Mạnh Ngọc biết ra vì sao mặt Trương Sĩ Thành lại đen như vậy, giả vờ quan tâm hỏi:
“Nhưng mua được vé chưa?”
Nói đến chuyện này mặt Trương Sĩ Thành càng đen lại, mấy ngày nay ông ta đã sử dùng tất cả mối quan hệ mà có thể sửdùng rồi, chân chạy đến mức sắp gãy, mà cũng không kiếm ra được hai tấm vé nào.
Lẽ nào thật sự để hai mẹ con Mộng Nương ở lại đây sao, nhưng ông ta không yên tâm.
Mạnh Ngọc cười rồi đi lên phía trước rót cho ông ta một cốc trà, an ủi nói:
“Chúng ta chỉ đi ra nước ngoài mà thôi, cũng có phải cắt đứt liên lạc với bạn bè ở đây đâu, nhờ bọn họ để ý chăm sóc Mộng Nương một tí. Đồng thời kêu người mua hai vé còn lại, mua được vé thì để họ đi ra nước ngoài đoàn tụ với chúng ta, anh thấy thế nào?”
Trương Sĩ Thành lúc đó hơi dao động, nhưng lại lập tức cau mày, được thì được, nhưng nếu thế này thì làm sao ông có thể nói nên lời đây.
Luôn cảm thấy một người đàn ông như ông ta lại vứt bỏ mẹ con Mộng Nương lại thì có chút áy náy.
Vì thế nói không nên lời.
Mạnh Ngọc thấy ông ta không nói gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói:
“Anh đừng nghĩ đến chuyện đợi đến khi mua được hai vé còn lại mới đi cùng họ, nếu như anh không đi thì chắc chắn mẹ cũng sẽ không đi cùng bọn em, mấy đứa con gái cũng lo lắng cho hai người.”
Mạnh Ngọc kích thích ông ta: “Anh cũng thấy tình hình bây giờ rồi đấy, hôm nay nhà họ Hà đã bị gọi người đến tịch thu, tiếp sau đây có phải đến lượt nhà họ Trương chúng ta hay không thì còn chưa biết. Hơn nữa, một mình anh ở lại đây em cũng không yên tâm, nếu như anh có suy nghĩ như vậy thì loại bỏ nó càng sớm càng tốt đi, nếu không cả nhà đợi anh, đợi hai mẹ con họ, đến lúc đó thì những người kia tới, một nhà ôm lấy nhau mà chờ chết hả.”abilene t/y/t
Chuyện nhà họ Hà ông ta biết, không chỉ là biết, hôm nay còn tận mắt chứng kiến.
Bà cụ nhà họ Hà đập đầu vào cột đá trước cửa, chết hay chưa thì không biết nhưng những người đó hoàn toàn thờ ơ.
Nhà còn để người khác tịch thu mất.
Trương Sĩ Thành nhớ lại chuyện ban ngày thì co rúm lại vì sợ, ông ta lập tức lấy tách trà bên cạnh lên, một hơi uống cạn.
Giờ chắc là không mua được vé thuyền, chỉ còn có thể chờ lần sau thôi.
“Đã chuyển nhượng lại cửa hàng chưa? Rút hết tiền gửi trong ngân hàng nhà nước chưa, nhanh chóng thu dọn hành lý đi.” Trương Sĩ Thành sốt ruột nói.
Cửa hàng đã ngừng hoạt động trong một thời gian dài, bởi vì nhà họ Mạnh có quan hệ rộng nên Trương Sĩ Thành nhờ vợ mình tìm mối bán cửa hàng đó càng sớm càng tốt
Mấy ngày nay ông ta không rảnh, nên để vợ mình đi rút tiền trong ngân hàng về.
Mạnh Ngọc thấy ông ta đã hạ quyết định, bà ta khẽ thở phào, cười nói:
“Nhượng lại cửa hàng rồi, ba cửa hàng vải và năm cửa hàng mặt tiền, thu được ba trăm nghìn tệ, tiền còn trong ngân hàng của anh là hai trăm nghìn tệ, bao nhiêu đây em đã tìm người đổi thành vàng thỏi hết rồi.”
Mạnh Ngọc đứng dậy nói: “Em đi lấy cho anh.”
Trương Sĩ Thành vội vàng ấn bà ta ngồi xuống lại, nói: “Không gấp, để ở chỗ em trước đi đã, đợi ra nước ngoài rồi đưa lại cho anh.”
Cả người lơ đễnh, nghĩ xem phải nói chuyện này như thế nào với Mộng Nương để bà ấy không đau lòng.
Mạnh Ngọc làm vợ chồng với ông ta hơn hai mươi mấy năm đây rồi, sao lại không biết Trương Sĩ Thành đang nghĩ gì cơ chứ, bà ta giả vờ vô ý nói: “Chuyện chúng ta đưa Đa Bảo đi theo, ông cũng phải nói với Mộng Nương cho tốt, chỉ sợ người làm mẹ như Mộng Nương sẽ không đồng ý.”
Trương Sĩ Thành lập tức run lên, suýt nữa quên mất chuyện Đa Bảo đi chung với bọn họ, chuyện này phải nói với Mộng Nương như thế nào đây?
Mạnh Ngọc liếc ông ta một cái, nói: “Bà cụ thương Đa Bảo như vậy, mẹ thà gặp chuyện, chứ sẽ không để Đa Bảo xảy ra chuyện gì.”
Ngay lập tức, Trương Sĩ Thành nghĩ đến chuyện gì đó, ông ta đứng dậy dặn dò một câu rồi đi ra ngoài.
Đi đến ngoài cửa, Mạnh Ngọc nghe thấy Trương Sĩ Thành hỏi quản gia, bà cụ ở đâu?
Khi biết bà cụ đang ở bên chỗ Mộng Nương, ông ta xoay người rời đi.
Căn nhà ông ta mua cho Mộng Nương ở ngay bên cạnh, ở giữa hai nhà có một cánh cửa, cánh cửa này để tiện cho bà cụ đi sang thăm cháu trai mình, cũng tiện cho ông ta đi qua đi lại.
Lúc Trương Sĩ Thành đến, Mộng Nương đang bồi bà cụ ăn cơm.
Trong nhà cũng không phải không có người hầu, bản thân bà cụ cũng khỏe như voi vâm.
Mọi hành động của bà ta đều xem Mộng Nương như người hầu, Trương Sĩ Thành tức giận đi lên trước kéo Mộng Nương ngồi xuống, nói với bà cụ một cách nghiêm khắc:
“Mẹ đang làm gì vậy hả, bây giờ đã là thời đại mới rồi, nếu để người ngoài nhìn thấy thì người ta lại đặt điều bịa chuyện nhà chúng ta thì làm sao đây.”
Bà cụ lời lẽ hùng hồn.
“Chúng ta đóng cửa ăn cơm, ai mà biết tình hình của nhà chúng ta được?” Bà ta nhìn Mộng Nương một cái rồi nói: “Trừ phi có người tự mình nói ra bên ngoài, không thì làm sao có ai biết được chứ.”
Trương Sĩ Thành nói: “Mộng Nương còn không ra khỏi cửa thì cô ấy nói với ai đây?”
Bà cụ rống cổ nói: “Mẹ để nó hầu hạ mẹ một tí thì đã sao, vợ lẽ nhà người khác đều hầu hạ mẹ chồng, hơn nữa cũng đã ăn cơm đâu nào.”
Trương Sĩ Thành nghĩ trong lòng: Mình thì là một người chân đất dưới quê, mới lên ở thành thị được mấy năm mà đã kiêu ngạo như vậy rồi.
Ông ta dám giận nhưng không dám nói, bởi vì còn có chuyện muốn nhờ bà cụ.
“Đừng có vợ lẻ này vợ lẻ nọ nữa, nói ra để người ngoài biết được con mẹ còn được sống ở đây được chắc?” Trương Sĩ Thành mệt mỏi nói một câu.
Lâm Nam Phong nghĩ trong lòng: Thì ra ông cũng biết, thì ra ông cũng sợ chết à.
Bà cụ cũng lập tức ngậm miệng lại, không dám lớn giọng oang oang nữa.
Bà ta không thường xuyên ra ngoài, những bà ta biết rõ tình hình ngoai kia bây giờ.
Mặc dù Mộng Nương nói với bên ngoài là nhà họ Trương cho mình tự do, nhưng người có mắt đều biết chuyện này là như thế nào.
Không cần phải nói nhiều, sự ngượng ngùng giữa hai mẹ con họ được Mộng Nương đánh vỡ.
Trên bàn ăn, Trương Sĩ Thành đang có chuyện trong lòng nên chỉ ăn đơn giản hai miếng rồi đặt đũa xuống.
Nhìn bà cụ uống trà chuẩn bị rời đi, ông ta ngâm lời muốn nói trong bụng một lát mới mở miệng nói chuyện mấy ngày nay với Mộng Nương.
“Vé tàu bây giờ đắt đỏ khó mua, nhưng mà Mộng Nương, em yên tâm, bọn anh ra nước ngoài trước, đợi bên này mua được vé rồi tôi về lại đón hai người, anh cam đoan sẽ không vứt hai mẹ con em lại, em có tin người chồng này không?”
Lâm Nam Phong nghĩ trong lòng: Cuối cùng cũng đến rồi, đời trước Trương Sĩ Thành dỗ ngọt mẹ cô như thế nào thì cô không rõ, dù gì thì kết quả cũng được định sẵn.
Mộng Nương sững người.
Mấy ngày nay bên nhà cứ ồn ào lục đục cả lên, bà ấy cảm thấy được có chuyện gì đó xảy ra rồi, Trương Sĩ Thành không nói với bà ấy thì bà ấy cũng không hỏi, lại không nghĩ tới bọn họ muốn ra nước ngoài.
Chuyện ra nước ngoài với Mộng Nương mà nói như nằm mơ vậy, là chuyện rất xa vời.
Bởi vì bà ấy còn rất ít được ra khỏi cửa chính, cho dù có đi ra thì bà cụ cũng phái người đi theo, vậy nên dần dần không muốn đi nữa.
Đang lúc bà ấy cũng không biết đáp lại như thế nào, đờ đẫn nói:
“Đương nhiên tôi tin anh rồi.”
Từ trước đến nay, Lâm Mộng Nương không có khái niệm tin hay không tin Trương Sĩ Thành, nhưng ông ta đã hỏi như vậy rồi thì bà ấy cũng chỉ thuận theo đó mà đáp lại.
Trương Sĩ Thành thở ra một hơi nhẹ nhõm, vui đến nỗi nói không nên lời, sau đó ông ta lại nói tiếp:
“Anh đã mua vé cho Đa Bảo rồi, thằng bé ra nước ngoài với bọn tôi trước, cũng sợ sau này khó mua vé, với tình hình bây giờ thì đi được người nào hay người đó.”
Trương Sĩ Thành lại vội vàng giơ tay cam đoan nói: “Em yên tâm, có mẹ ở đó, chắc chắn mẹ sẽ bảo vệ tốt con trai của chúng ta.”
Mộng Nương không biết vì sao trong lòng lộp bộp một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, bà ấy không lên tiếng, chỉ lắc đầu thật mạnh như để phản đối.