Kỷ Bảo Cảnh cúi đầu nhìn, lập tức bắt gặp ánh mắt trông mong của tiểu cô nương, đôi mắt long lanh ầng ậng nước khe khẽ chớp mắt vài cái, khiến cho sự lo lắng và bực tức của nàng ấy cứ thế mà tiêu tan.
“Muội đừng tưởng làm như thế thì tỷ tỷ sẽ bỏ qua cho muội.” Kỷ Bảo Cảnh nói xong còn duỗi tay ra, ngon tay trắng nõn không thương tiếc mà điểm lên cái trán nhỏ của Kỷ Thanh Thần mấy cái.
Lão Thái Thái nhìn cảnh tượng tỷ muội tình thâm thì không nhịn được mà bật cười, nhưng mà lần này bà cũng theo phe của Kỷ Bảo Cảnh, Lão Thái Thái xụ mặt nói: “Không chỉ có tỷ tỷ con sẽ không bỏ qua mà tổ mẫu cũng sẽ không bỏ qua cho con đâu.”
Kỷ Thanh Thần lúc này mới phản ứng kịp, thì ra là tỷ tỷ ruột nha. Việc này cũng không thể trách nàng được, hôm qua nàng mới tỉnh lại, hiện giờ còn hơi mê man, ký ức trong đầu cũng không được liền mạch mà hơi đứt quãng.
Chờ đến khi Lão Thái Thái dỗ dành xong Kỷ Thanh Thần thì bà mới rời đi, ra bên ngoài phòng phía Đông.
Hàn Thị và các vị tiểu thư khác cũng đi theo, để cho Kỷ Thanh Thần tiếp tục nghỉ ngơi.
Sau khi ra ngoài, Lão Thái Thái ngồi xuống giường La Hán, rồi chậm rãi cất tiếng: “Rốt cuộc là tại sao Nguyên Nguyên lại bị rơi xuống nước, còn mấy nha hoàn theo hầu con bé lúc đó đang làm cái gì hả?”
Nhìn thấy Lão Thái Thái tức giận, Hàn Thị đã ngay lập tức thỉnh tội: “Là do thiếp thân không tốt, không chăm sóc kỹ Nguyên Nguyên để nàng gặp phải chuyện như vậy.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Bà ta còn đang đứng tại chỗ, lúc Lão Thái Thái ngồi xuống, bà ta cũng chưa kịp phân phó người hầu bê ghế cẩm lại đây. Kỷ Bảo Vân và Kỷ Bảo Nhân nghe xong cũng hơi hoảng hốt, nhưng lại nghĩ tới nương đã dặn dò qua, dặn hai nàng ấy không được tùy tiện nói chuyện.
“Hàn Thị à, không phải là ta muốn mắng ngươi, nhưng ngươi nghĩ xem, Nguyên Nguyên chỉ là một đứa nhỏ, cho dù ngươi có đi lên chùa thì mang theo con bé thì có làm sao đâu. Ấy vậy mà ngươi lại nhẫn tâm để cho con bé ở lại trong phủ một mình.” Lúc Lão Thái Thái quay về thì đã hiểu rõ nguyên do, là do Hàn Thị này đi lên chùa dâng hương để cháu gái bảo bối của bà ở nhà một mình nên mới dẫn đến cớ sự này.
Mặt Hàn Thị đỏ lên, bà ta quản lý mọi việc trong phủ cũng đã lâu rồi, hiện giờ con cái của bà ta cũng đã đến tuổi thành thân mà nay lại bị Lão Thái Thái răn dạy trước mặt nhiều người như vậy, Thất sự là vứt hết mặt mũi. Nhưng mà cho dù không còn mặt mũi gì thì bà ta cũng không được thể hiện ra bất kỳ một biểu cảm không vừa lòng nào, mà trái lại còn phải nhận sai về mình: “Thiếp thân tự biết bản thân đã làm sai, nương giáo huấn rất đúng.”
“Ta không phải muốn cố ý giáo huấn ngươi, nhưng tuổi tác Nguyên Nguyên còn nhỏ, ngươi thân là Đại bá mẫu thì phải biết khoan dung một chút.”
Nghe Lão Thái Thái nói xong, Kỷ Bảo Cảnh lúc này mới tiến lên nói đỡ một chút: “Tổ Mẫu, nếu Nguyên Nguyễn đã không sao thì người cũng đừng trách Đại bá mẫu. Con thấy hiện giờ tốt nhất là nên tra rõ nguyên nhân tại sao mà Nguyên Nguyên lại bị rơi xuống nước.”
Đây mới là điểm mấu chốt, nếu như nàng tự mình chơi đùa rồi ngã xuống thì đúng thật là không có gì để nói, nhưng nếu có người làm ra chuyện này thì………
“Nương, lúc trước con đã phái người điều tra qua người hầu và nha hoàn bên cạnh Nguyên Nguyên, nhưng mà các nàng ta đều nói là Nguyên Nguyên không đồng ý cho các nàng ta đi theo sau đó tự mình chạy ra bên ngoài chơi. Nhưng mà lại có người nhìn thấy nha hoàn bên cạnh Vệ di nương là Đan Chu lúc đó ở trong hoa viên nói chuyện cùng với Nguyên Nguyên. Nhưng suy cho cùng đó cũng là nha hoàn ở bên cạnh Vệ di nương, con cũng không tiện gọi tới, nên chỉ đành chờ nương trở về làm chủ.”
“Nha hoàn của Vệ thị? Là người nào? Mau sai người kêu tới.” Sắc mặt Lão Thái Thái âm trầm, khiến cho Kỷ Bảo Cảnh đang đứng bên cạnh cũng giật mình.
Người bên cạnh Lão Thái Thái đi gọi nha hoàn tên Đan Chu kia, không lâu sau đã nghe thấy thông truyền, là Vệ Thị đích thân đưa Đan Chu tới.
Chiếc mành ngoài cửa được vén lên một cách nhẹ nhàng, Vệ Thị đi phía trước, tự mình dẫn nha hoàn kia tiến vào. Dáng người của nàng ta vốn đã mảnh khảnh, nay lại còn mặc áo trường ngoài màu xanh được làm từ lụa, bên trên còn thêu hoa văn trắng, đai eo lại thắt chặt, khiến người khác cảm thấy một tay cũng không thể ôm hết vòng eo nhỏ này.
Nàng ta đi đến trước mặt Lão Thái Thái sau đó cúi người: “Thỉnh an Lão Thái Thái.”
Nàng ta xuất thân cũng là nữ tử nhà quan gia, mấy lễ nghi, quy củ này tất nhiên sẽ thông hiểu, càng huống hồ nhìn nàng ta hành lễ còn đẹp hơn người khác gấp bội phần.( truyện đăng trên app TᎽT )
“Đứng lên đi.” Lão Thái Thái chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó lại cúi đầu đưa mắt nhìn chén trà nhỏ bên cạnh, bà từ trước đến giờ đều không có thiện cảm với Vệ Thị, rõ ràng là một ả hồ li tinh, nếu không phải do nàng ta thì nương của Nguyên Nguyên sao lại ra đi sớm như thế.
Vệ di nương lúc này cũng yểu điệu mà đứng dậy, nàng ta nhìn Lão Thái Thái không nói chuyện, nên cũng ngoan ngoan nhẹ giọng mà nói: “Thần thiếp nghe nói Lão Thái Thái truyền nha hoàn của thiếp thân đến đây, thiếp thân sợ nha hoàn này đã gây ra tội lớn nên mới cả gan theo đến đây.”
“Thật ra cũng không phải chuyện gì.” Hàn Thị chủ động lên tiếng, bà ta biết rõ Lão Thái Thái sẽ không tự mình hỏi ra, nên chẳng thà bản thân bà ta nói trước: “Ngày hôm trước Thất tiểu thư bị rơi xuống nước ở bên trong hoa viên, lại có người nhìn thấy nha hoàn Đan Chu ở bên cạnh Vệ di nương có nói chuyện với Thất tiểu thư. Nên mới kêu nàng ta lại đây để hỏi một số chuyện.”
“Thất tiểu thư rơi xuống nước?” Lông mi của Vệ di nương hơi run rẩy, nàng ta vội vàng đầu nhìn Đan Chu, giọng nói có chút run rẩy: “Ý của Đại Thái Thái là việc Thất tiểu thư rơi xuống nước có liên quan đến nha hoàn này của ta?”
“Di nương, nô tỳ không có, nô tỳ thực sự không có.” Đan Chu lo sợ, ả ta cực kỳ hoang mang mà quỳ rạp xuống, ngẩng đầu lên lại bắt gặp cái liếc mắt của Đại Thái Thái liền lo sợ mà nói: “Ngày hôm qua là do Di Nương sai nô tỳ đến hoa viên để hái vài bông hoa, Thất tiểu thư thấy mấy bông hoa mà nô tỳ hái xuống đẹp nên mới lại hỏi chuyện hai câu mà thôi.”
“Hỏi hai câu? Sau đó ngươi chỉ con bé đến bên hồ mà hai hoa?” Hàn Thị nhìn chằm chằm Đan Chu, thần sắc bà ta nghiêm túc lên, nụ cười dịu dàng thường ngày cũng không thấy nữa.
Đan Chu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, run rẩy mà trả lời: “Nô tỳ không có, Đại thái thái, nô tỳ thực sự không có. Chỉ là do Thất tiểu thư gặng hỏi hoa mà nô tỳ hái ở đâu nên nô tỳ mới nói sự Thất mà thôi.”
“Nguyên Nguyên là một đứa trẻ con, nàng tò mò cái gì cũng không hiểu rõ lại đi đến bên hồ hái hoa, ngươi còn nói là không phải ngươi xúi giục con bé!”
Hàn Thị nói vậy, Lão Thái Thái vẫn đang im lặng cũng nheo đôi mắt lại, bà híp mắt mà quan sát Đan Chu đang quỳ rạp trên mặt đất không ngừng run rẩy kia. Mà Vệ đi nương từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn luôn cúi đầu, nên không có ai nhìn rõ biểu tình của nàng ta…
“Đại Thái Thái, thực sự không phải nô tỳ, cho dù nô tỳ có gan to tày trời đi chăng nữa cũng không dám xúi dục Thất tiểu thư….vốn dĩ nô tỳ muốn đưa hoa mình hái cho Thất tiểu thư nhưng mà Thất tiểu thư không cần……Thất tiểu thư còn nói…” Đan Chu khẽ dừng một chút, ả ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vệ Thị rồi mới tiếp tục nói: “Thất tiểu thư nói không cân đồ vật dơ bẩn do nô tỳ chạm vào.”
“Làm càn!” Đan Chu vừa nói xong thì Kỷ Bảo Cảnh mở miệng quát lớn một câu.
Đan Chu lại run rẩy dữ dội hơn, nhưng lúc này Vệ di nương vốn dĩ vẫn đang cúi đầu im lặng nghe thì lúc này lại ngẩng đầu nhìn Kỷ Bảo Cảnh, sau đó lại nhẹ giọng nói: “Đại tiểu thư bớt giận, nha hoàn này của ta từ xưa đến nay ăn nói không lựa lời, nhưng Đan Chu chưa bao giờ biết nói dối cả, nếu Đại tiểu thư không ngại thì có thể hỏi lại Thất tiểu thư, tránh cho nghe chuyện từ một phía.”
Kỷ Bảo Cảnh giận quá hóa cười, nàng ấy biết rõ Vệ di nương là đang nắm chắc mọi thứ nên mới không kiêng nể gì…