Lão Thái Thái từ nãy đến giờ chưa lên tiếng lại chậm rãi nói: “Lúc ngươi nhìn thấy Nguyên Nguyên có phải chỉ có một mình con bé không?”
Đan Chu cũng không dám nói dối trước mặt Lão Thái Thái, ả ta vội vã trả lời: “Hồi Lão Thái Thái, đúng vậy ạ.”
“Vậy ngươi đã nhìn thấy con bé đi một mình, mà vẫn dám để con bé lại trong hoa viên?” Lão Thái Thái cực kỳ tức giận, bà nhìn đám nô tài này không biết là nuôi chúng để làm gì, nhìn thấy chủ tử đi một mình mà vẫn dám để nàng lại không lo.
Lúc này đừng nói là Đan Chu, mà sắc mặt Vệ di nương cũng đã trắng bệch, nàng ta sớm đã biết Lão Thái Thái bất công, nhưng không nghĩ đến bà lại có thể bất công đến độ này, rõ ràng là Thất tiểu thư tự mình đi ra ngoài đuổi hết hạ nhân đi, thế nhưng bây giờ lại muốn trách tội đến nha hoàn bên người nàng ta.
Cũng do Đan Chu quá sơ ý, cho dù không dám trêu vào tiểu tổ tông kia thì cũng phải đi đến thượng phòng thông báo một tiếng để mấy nha hoàn của nàng đi tìm nàng
“Trong phủ này tốn tiền nuôi các ngươi, cho ăn cho mặc còn không phải để cho các ngươi hầu hạ chủ tử cho tốt sao? Hiện giờ thì sao? Nhìn thấy tiểu thư đi một mình hỏi cũng không hỏi, lại còn để con bé đi hái hoa một mình, ngươi thật là to gan!” Lão Thái Thái vừa nghĩa đến đây đã hận không thể tống cổ nha hoàn này ra khỏi phủ. User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app T YTnovel.
Vệ di nương lập tức quỳ xuống thỉnh tội: “Lão Thái Bớt giận, là do thiếp thân sai, không dạy bảo tốt nha hoàn bên người nên mới gây ra cớ sự này.”
“Đừng có nghĩ rằng ta không biết chút tâm tư nhỏ này của các ngươi, rõ ràng chỉ có ý nghĩ mọi chuyện không liên quan đến mình mà thôi. Nhìn thấy chủ tử không phải do bản thân hầu hạ nên không thèm để trong lòng, bây giờ ta cho các ngươi biết ở trong phủ này rốt cuộc thì ai mới là chủ tử!”
Lời này của Lão Thái Thái rõ ràng là đang tát một cái lên mặt của Vệ di nương.
Kỷ Bảo Cảnh chỉ im lặng mà đứng một bên quan sát, nàng ấy nhìn vệ di nương đang quỳ trên đất cúi thấp đầu, để lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, Thất khiến cho người ta sinh lòng chán ghét mà.
Nhìn Lão Thái Thái nổi trận lôi đình như vậy thì Hàn thị cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng âm thầm mà thở phào nhẹ nhõm, may mắn có kẻ chết thay. Nếu không thì chuyện này còn dây dưa tiếp thì Lão Thái Thái sẽ tính sổ lên đầu bà ta.
Ngay lúc này nha hoàn ở bên ngoài lại chạy vào bẩm báo, nhị lão gia tới đây. ( truyện trên app T𝕪T )
Chưa bao lâu thì nhị lão gia, Kỷ Diên Sinh đã đi đến, ông ấy mặc một thân áo gấm màu đỏ sậm, bên hông đeo đai lưng bằng bạc cỡ bàn tay. Dáng người gầy đĩnh bạc, khuôn mặt văn nhã tuấn lãng, đến tuổi này rồi nhưng vân không mất đi dáng vẻ ngọc thụ lâm phong như thuở còn niên thiếu.
“Nương.” Kỷ Diên Sinh trở về cùng với Lão Thái Thái, nhưng lúc về đến nơi lại thấy nữ quyến trong nhà ra nghênh đón Lão Thái Thái nên ông ấy cũng không tiện để theo đến đây nên mới đi đến tiền viện trước.
Lão Thái Thái gật đầu hỏi: “Tới thăm Nguyên Nguyên có đúng không? Mau đi vào đi, lần này con bé chịu kinh hãi không nhỏ đâu. Nhưng mà con cũng không được phép giáo huấn con bé.”
Dưới gối Kỷ Diên Sinh chỉ có ba nhi nữ, mọi người đều nói mong nhi tử mình hóa thành rồng, nhưng ông ấy lại không có nhi tử nên chỉ đành ngóng trông vào ba nhi nữ mà thôi. Trưởng nữ Bảo Cảnh, thông minh lanh lợi, làm việc cũng cực kỳ ổn trọng, đây là niềm tự hào của ông ấy. Thứ nữ Bảo Phù, mặc dù là con của vợ lẽ, nhưng cũng rất tri kỷ, hiểu chuyện nên ông ấy cũng cực kỳ yêu quý. Cuối cùng là tiểu nhi nữ của ông ấy, bộ dáng nàng nhìn giống như tiểu tiên nữ nhỏ, cực kỳ đáng yêu, như được khắc từ ngọc mà thành, người ngoài nhìn thấy nàng đều không nhịn được mà khen ngợi đôi ba câu.
Nhưng mà cái tính nết này…..ài ông ấy nhìn thế nào cũng cảm thấy như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, bộ dạng thì cực kỳ đáng yêu ngoan ngoãn mà sao tính tính lại giống như một tiểu quỷ nhỏ tùy ý phá phách không thể chịu nổi. Chết ở chỗ là Lão Thái Thái còn làm chỗ dựa cho nàng, nên cho dù ông ấy có muốn dạy dỗ, uốn nắn lại tính cách của nàng thì cũng không được.
“Nương yên tâm đi, con sẽ không giáo huấn con bé đâu.” Kỷ Diên Sinh nghe được chuyện nhi nữ bị rơi xuống nước cũng sợ hãi, cũng không còn hơi sức đâu mà giáo huấn nàng, chỉ mong sau lần này thì con bé sẽ hiểu chuyện hơn một chút.
Ông cúi đầu nhìn thoáng qua Vệ di nương còn đang quỳ trên mặt đất, cất giọng dò hỏi: ”Nương, có chuyện gì vậy?”
Lão Thái Thái lộ ra vẻ không vui, bà không thích Vệ thị nhất ở điểm này, nhìn xem, hồ ly tinh này đã câu mất linh hồn của con trai bà khiến cho nó thần hồn điên đảo luôn rồi.
Hàn Thị lại cười khẽ, bà ta giải thích thay cho Lão Thái Thái: “Nhị gia, mọi chuyện là thế này. ta cho người mời Vệ di nương lại đây để hỏi chuyện Nguyên Nguyên rơi xuống nước. Bởi vì người duy nhất đã nói chuyện với Nguyên Nguyên trước khi con bé rơi xuống nước là Đan Chu kia nha, là nha hoàn bên cạnh Vệ Di nương đấy.”
Kỷ Diên Sinh nghe xong thì chau mày, ông ấy về tiền viện trước muốn đợi sau khi nữ quyến tan hết rồi mới qua thăm hỏi Lão Thái Thái rồi đi thăm nữ nhi, nhưng nào ngờ Bảo Phù lại vội vàng chạy đến chỗ ông ấy nói là Lão Thái Thái sai người đưa di nương đi rồi, bảo ông ấy nhanh chóng đến cứu di nương
Mà ông ấy cũng biết Lão Thái Thái không thích Vệ Trăn Trăn cho nên cũng sốt ruột mà vội vàng chạy tới.
“Đan Chu? Có chuyện gì?”
Hàn Thị còn định nói thêm mấy câu đã thấy Vệ nương đang quỳ trên đất hơi lung lay, sau đó đổ về một phía, Kỷ Diên Sinh nhanh tay lẹ mắt mà đỡ nàng ta dậy.
“Trăn Trăn nàng làm sao thế?” Kỷ Diên Sinh ôm nàng ta, đau lòng mà kêu lên.
Mọi người trong phòng bị tình huống đột ngột này dọa cho ngơ ngác một lúc, cuối cùng vẫn là Hàn Thị tỉnh táo đầu tiên, nhanh chóng phân phó người hầu: “Thỉnh đại phu, nhanh lên.”
Cuối cùng Kỷ Diên Sinh tự mình bế Vệ di nương lên, sau đó đưa nàng ta trở về sân viện của nàng ta.
Lão Thái Thái nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của ông ấy thì sắc mặc cũng trầm xuống, Kỷ Bảo Cảnh sợ bà sẽ tức giận nên vội vàng khuyên nhủ: “Vệ di nương thân thể không tốt, tổ mẫu đừng so đo làm gì.”
“Hừ, thân thể không tốt cái gì, tổ mẫu nhìn thấy nàng ta rõ ràng là cô ý gây chuyện, sớm không xỉu, muộn không xỉu, lại nhằm ngay lúc cha con đến mới té xỉu.” Lão Thái Thái đã sống ở trong cái hậu viện này biết bao nhiêu năm, mấy cái chiêu trò này bà vừa liếc mắt một cái thì đã đoán ra được ngay.
Kỷ Bảo Cảnh vội vàng trấn an bà, trên khuôn mặt cứng rắn của Lão Thái Thái lúc này lại lộ ra một phần mệt mỏi: “Tổ mẫu sao lại tức giận với loại người đấy cơ chứ, ta chỉ là tức giận cha con. Muội muội con còn nhỏ đã không có nương ở bên cạnh. Mà bây giờ con bé như thế này mà thân làm cha vậy mà không lo lắng cho con nhỏ.”
Kỷ Bảo Cảnh là người kiên cường, nhưng khi nàng ấy nghe xong mấy lời này của Lão Thái Thái đi hai hốc mắt của nàng ấy cũng đỏ lên.
Cũng không biết qua bao lâu, đã có nha hoàn tới bẩm báo đã thỉnh đại phu tới đây.
Lúc này Lão Thái Thái đã thay sang một bộ y phục khác, bà đang nói chuyện cùng với Kỷ Bảo Cảnh. Lão Thái Thái nghe nha hoàn báo xong cũng không có hứng thú gì, vừa định hất tay để nha hoàn đi ra ngoài thì lại nghe thấy tiếng của Kỷ Bảo Cảnh cất lên, nàng ấy nhẹ giọng hỏi: “Vệ di nương bị bệnh gì vậy.”
Nha hoàn lập tức cúi đầu, nàng ta hơi do dự, ấp úng mà nói: “Bẩm Đại tiểu thư, vệ di nương không bị bệnh, đại phu nói……”
Lão Thái Thái thấy nàng ta cứ ấp úng mãi không xong một câu thì lạnh mặt nói: “Nói cái gì? Có chuyện gì mà không thể nói?”
Nha hoàn hít vào một hơi, sau đó lại nói tiếp: “Vệ di nương có thai.”