Tiểu ca ca này sao bình thường có thể dịu dàng như vậy.
"Bách Nhiên ca ca." Kỷ Thanh Thần nắm chặt bàn tay, nhỏ giọng gọi một tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào Ân Bách Nhiên. Vị ca ca này thực sự rất dịu dàng, đôi mắt còn đặc biệt lấp lánh, tràn ngập ánh sáng như sao.
“Ngoan quá.” Ân Bách Nhiên cúi đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt, chàng ấy từng thấy qua tranh vẽ cô mẫu hồi nhỏ ở thư phòng. Nguyên Nguyên lớn lên rất giống cô mẫu. Nếu phụ thân có thể thấy Nguyên Nguyên nhất định cũng sẽ thích nàng.
Chàng ấy lấy ra hai cái hầu bao từ trong áo, đưa tới trước mặt nàng, khẽ cười nói: “Người bên ngoài chỉ có một cái, ca ca lén trộm cho muội hai cái.”
Cái này trộm ở đâu vậy, Kỷ Thanh Thần cười trộm, vươn móng vuốt mập mạp ra nhận lấy, sau khi có được thì ngọt ngào nói: “Cảm ơn Bách Nhiên ca ca.”
Trong phòng vang lên tiếng cười, Hàn thị nhìn thấy biểu huynh muội bọn họ tụm một chỗ, trêu đùa nói: “Mấy người tỷ tỷ các con vậy mà không bằng Nguyên Nguyên của chúng ta.”
“Nguyên Nguyên vốn luôn được yêu thích mà, đừng nói là biểu ca, nếu là con thì con cũng tự nguyện yêu thương muội ấy.” Kỷ Bảo Vân ngồi trên ghế nhìn Ân Bách Nhiên vừa cười vừa nói.
Kỷ Thanh Thần vốn không buồn cười, nhưng nghe được lời này của Kỷ Bảo Vân thì phì cười một tiếng, tam tỷ của nàng sao lại thay đổi tính tình rồi? Tự dưng lại khen ngợi nàng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT