“Nguyên Nguyên, lục tỷ chỉ nói như thế thôi sao?” Lão thái thái trong lòng vẫn còn bất an, sợ lộ ra chuyện khác.

Bị lão thái thái tra hỏi một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của nàng càng thêm bối rối. Nàng nghiêng, chạm tay vào má tỏ vẻ suy nghĩ rồi nói: “Chỉ vậy thôi, lục tỷ nói nhiều lắm nên con cũng không nhớ hết ạ.”

Lão thái thái  nhìn dáng vẻ bối rối của nàng cũng không hề tức giận, trái lại trong lòng bà lại rất vui mừng, may là đứa cháu ngoan của bà không nhớ hết, nếu không thì đã bị nha đầu kia dạy hư rồi.

“Nguyên Nguyên ngoan quá.” Lão thái thái đưa tay âu yếm vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng.

Nhưng Kỷ Thanh Thần cảm thấy vẫn còn chưa đủ, nàng nghiêng đầu, trên mặt lộ vẻ đáng thương hỏi: "Tổ mẫu, có phải con rất ngu ngốc không, lục tỷ nói gì con cũng đều không nhớ nổi."

 “Không nhớ cũng không sao cả, những thứ này không phải…” Lão thái thái định nói nhưng lại thôi, mấy lời này cũng không nên nói ra.

Ngược lại, Kỷ Bảo Cảnh ngồi một bên nhẹ nhàng hỏi: "Nguyên Nguyên, đây là lần đầu tiên lục muội nói những lời này với muội sao?"

“Đúng ạ.” Kỷ Thanh Thần mân mê ngón tay của mình, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Muội đang chơi trong vườn thì lục tỷ tới tìm.”

“Thì ra là như vậy, thật ra lục tỷ chỉ là tùy tiện nói với muội thôi, muội không cần để trong lòng đâu.” Kỷ Bảo Cảnh hận không thể xé Kỷ Bảo Phù ra thành trăm mảnh. Trước giờ, trẻ con đều thích người lớn vây quanh, Kỷ Bảo Phù cố ý nói như vậy là muốn để Kỷ Thanh Thần gây mâu thuẫn với tân thái thái đây mà.  User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app. 

Kỷ Thanh Thần ngước mắt nhìn Kỷ Bảo Cảnh rồi ngoan ngoãn gật đầu: "Thế ư, vậy muội không nhớ cũng được?"

"Đương nhiên, những thứ này đều không quan trọng, nếu quên được thì quên đi." Kỷ Bảo Cảnh sờ khuôn mặt mũm mĩm của nàng, sau đó đứng dậy bế nàng đi ra ngoài.

Kỷ Bảo Cảnh cùng Kỷ Thanh Thần vừa đi, sắc mặt lão thái thái lập tức biến sắc, lồng ngực bà phập phồng liên hồi.

Kỷ Diên Sinh ngồi một bên trầm mặc, sắc mặt vô cùng khó coi. Mấy lời này của Kỷ Bảo Phù nghe giống như là cố ý, nhưng Kỷ Diên Sinh lại cho rằng nàng ấy chỉ mới sáu tuổi, trong lòng không thể nào có mưu tính như vậy. 

Tuy ông ấy nghĩ như vậy, nhưng lão thái thái bên cạnh vô cùng tức giận, bà không nhịn được liền đập mạnh tay xuống bàn nói: ''Ta đã nói từ trước rồi, Vệ Trăn Trăn không phải là người biết thân biết phận. Khi đó, chính phụ thân con một mực bất chấp nguy hiểm mà cứu Vệ Trăn Trăn. Bây giờ thì giỏi rồi, trước đây thì đắm mình trong trụy lạc, giờ lại còn làm những chuyện hèn hạ như vậy. Nếu không phải là con muốn đưa Vệ Trăn Trăn vào, cho dù có quỳ trước cửa ta cũng không thèm liếc nhìn lần thứ hai đâu."( truyện đăng trên app TᎽT )

Vệ di nương xuất thân từ gia đình quan chức, nhưng phụ thân nàng ta lại vướng vào vụ án gian lận thi cử, hoàng đế tức giận liền sai người bắt nhốt mấy người có liên quan lại, thậm chí còn bị đưa vào Giáo Phường Ty, ngay cả Vệ gia cũng bị đưa vào. Mẫu thân của Vệ di nương liền cùng các tỷ muội nàng ta nhảy xuống giếng bỏ mạng, còn nàng ta vì vắng nhà mà giữ được mạng.

Mặc dù đã thoát chết nhưng nàng ta vẫn bị đưa đến Giáo Phường Ty.

Kỷ lão thái gia và phụ thân nàng ta vốn là huynh đệ tâm giao, thấy Vệ gia chỉ còn sót lại một cô con gái, nhưng cũng vì lời cầu xin của phụ thân nàng ta trước lúc hấp hối, cuối cùng cũng được chuộc ra.

Nhưng không ngờ, nàng ta lại dụ dỗ Kỷ Diên Sinh, hai người lén lút qua lại với nhau rồi làm ra chuyện xấu hổ như vậy.

Kỷ gia là ân nhân của nàng ta, nhưng không ngờ nàng ta lại dám phá hoại hôn nhân của nhi tử bà. Vì điều này mà lão thái thái cả đời cũng không bao giờ tha thứ cho nàng ta. Ngay cả nữ nhi do Vệ thị sinh ra, lão thái thái cũng không muốn nhìn lấy một lần. 

Kỷ Diên Sinh cúi đầu, không nói lời nào.

"Đừng tưởng rằng ta không biết Vệ thị đang giở trò gì, ả ta cho rằng Lâm Lang mất nhiều năm như vậy thì sẽ có cơ hội thay thế sao? Ha ha." Lão thái thái bật cười giễu cợt: "Vệ thị không soi gương xem thử địa vị mình đang ở đâu sao. Là con gái của tội thần mà cũng dám nghĩ đến làm con dâu của Kỷ gia sao."

Mấy ngày trước, Vệ di nương sai người đưa canh đến cho Kỷ Diên Sinh, lão thái thái không phải là không biết. Khi lão thái gia còn sống, ngay cả bà cũng rất ít khi tới thư phòng của ông, bản thân ông vốn là người chính trực, ông coi thư phòng là nơi làm việc, nên nha hoàn không được tùy tiện đi vào.

Nhưng Lão thái thái lại nghe nói bị Kỷ Diên Sinh đuổi ra ngoài nên cũng không nhắc tới.

Nhưng hôm nay thì bà không thể chịu đựng được nữa, hai mẹ con Vệ di nương lại dám lợi dụng Nguyên Nguyên.

“Mấy lời của Kỷ Bảo Phù chẳng lẽ con không nghe ra ý gì sao?” Lão thái thái  hỏi.

Trong lòng Kỷ Diên Sinh đầy hoài nghi, nhưng cuối cùng lại không nói được gì.

Nhưng lão thái thái vẫn không muốn buông ta cho nàng ta, trực tiếp nói: “Ta biết trong lòng con đang nghĩ gì, con cho rằng Kỷ Bảo Phù chỉ mới sáu tuổi nên sẽ không gây ra bất hòa gì đúng không. Nhưng con đừng quên, Kỷ Bảo Phù mới sáu tuổi, nhưng Vệ di nương của nó rất mưu mô, hơn nữa, lần trước Nguyên Nguyên đã đánh nhau với Bảo Phi một trận, con liền tức giận đến tìm ta, còn muốn dạy cho Nguyên Nguyên một bài học, không phải khi đó con nghe lời ai nên mới tức giận như vậy à?."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play