Dương Liễu hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, đầu gối đập xuống mặt đất mạnh đến nỗi phát ra tiếng vang, Trưởng Tôn Chiêu thấy thế thì cảm thấy đau thay cho hắn ta. Nàng ấy rất tò mò về thân phận của nam nhân đang đứng trước mặt mình đây. Trưởng Tôn Chiêu muốn biết, nhưng nếu chủ động hỏi thì không tốt lắm. 
“Đại hoàng tử tha tội, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.” Dương Liễu bị dọa sợ không nhẹ.
Kỷ Thanh Thần mở miệng nhắc nhở hắn ta: “Ngươi làm việc kiểu gì vậy, dám chểnh mảng để Trưởng Tôn cô nương đi lạc rồi té ngã, suýt chút nữa là có chuyện lớn xảy ra rồi.” 
“Nô tài đáng chết, xin quận chúa thứ tội.” Dương Liễu cũng không biện minh cho bản thân. Sự thật là Trưởng Tôn Chiêu cố tình bỏ rơi hắn ta để tự do đi dạo. Hắn ta vì tìm người nên chạy đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng lúc này Dương Liễu chỉ có thể cúi đầu nhận hết mọi tội lỗi về mình. 
Trưởng Tôn Chiêu không phải là người có tính cách hèn nhát, thích đem cái sai của bản thân đẩy cho người khác gánh chịu thay. Vậy nên nàng ấy lập tức nói: “Mong đại hoàng tử và quận chúa đừng trách tội Dương Liễu, là ta cố ý bỏ rơi hắn ta để có thể tự mình đi dạo trong Ngự Hoa Viên.” 
Dương Liễu quá ồn ào, vẫn luôn lải nhải nói về cảnh đẹp trong Ngự Hoa Viên bên tai Trưởng Tôn Chiêu. Cho nên nàng ấy dần dần mất kiên nhẫn, tìm cách né tránh hắn ta. Bây giờ nhìn thấy bộ dáng mồ hôi đầy đầu, lại quỳ trên mặt đất xin tha của Dương Liễu, trong lòng Trưởng Tôn Chiêu nảy sinh cảm giác áy náy. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play