Kỷ Thành Thần vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt, nhưng Hạnh Nhi bên cạnh vẫn nhìn thấy được. Nàng ấy nhỏ giọng gọi một tiếng tiểu thư, sau đó dùng giọng nói có chút nghẹn ngào mà nói với nàng: “Chắc là Bùi thế tử đang có việc gấp...”
Cho dù là chuyện gấp đi nữa, cũng không tới mức vừa nhìn thấy nàng đã vội vàng đi con đường khác như thế chứ.
Đây rõ ràng là muốn tránh mặt nàng.
Kỷ Thành Thần tự an ủi mình rằng, chắc là chàng chỉ đang có việc gấp mà thôi, nhưng dù đã tự nhủ như vậy rất nhiều lần thì nước mắt vẫn cứ không ngừng rơi xuống. Tiểu thái giám đứng phía sau nhìn nàng đột nhiên đứng trong Ngự Hoa Viên mà khóc, hoảng loạn không biết phải làm gì cho phải. Lúc nãy gã đứng khá xa nên không nghe được lời Hạnh Nhi nói, vì thế không hề biết vì sao Kỷ Thành Thần lại khóc như vậy.
“Tiểu thư, chúng ta đến đình ở phía trước nghỉ một lát đi.” Hạnh Nhi chưa từng thấy qua dáng vẻ ấm ức này của nàng bao giờ, đôi mắt cười của nàng phủ một tầng nước mắt, đôi môi hồng hào mím chặt, rõ ràng đã cực kì đau lòng, nhưng vẫn nỗ lực kiềm chế không phát ra tiếng nức nở, nhìn nàng như vậy, làm Hạnh Nhi cũng muốn khóc theo.
Rốt cuộc Bùi thế tử có chuyện gì vậy chứ, lúc trước còn êm đẹp kia mà, sao bây giờ vừa nhìn thấy tiểu thư đã phải trốn tránh như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT